Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bảo Bối Của Tổng Tài Háo Sắc

Chương 52

Chương trước
Chương sau
Nhã Thần bủn rủn lùi ra sau, cảm giác như bàn chân vừa chạm đáy vực thẳm, sâu hun hút. Cổ họng anh nghẹn lại không nói được lời nào, chỉ nhìn vào mắt La Duật, nơi đáy mắt là nỗi đau vô tận, khoé mắt đỏ hoe như đang chất chứa một sự van xin mãnh liệt.

Làm ơn! Hãy cứu cô ấy! Tôi xin cậu làm ơn hãy cứu cô ấy! Tôi không thể... không thể sống thiếu cô ấy được! Tôi xin cậu!

La Duật hiểu anh đang tha thiết mong chờ điều gì, chỉ có thể thở dài nói.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức, cậu đừng vì quá lo lắng mà ảnh hưởng sức khỏe."

Anh ta lại đi vào trong phòng cấp cứu. Nhã Thần tựa lưng vào tường, trượt dài rồi ngồi thụm xuống đất.

Phía sau màu xanh của đại dương là sự tinh khiết.

Ánh mắt xa xăm nhìn về phía đất liền chất chứa nỗi nhớ nhung.

Đời người có những việc, không thể nói rõ nguyên do.

Bỗng nhiên cảm thấy thật trống trải.

Nếu như những áng mây là lá thư trên bầu trời.

Vậy có thể cho em lắng nghe thanh âm của anh thêm lần nữa?

Xem như đi khám phá bí mật.

Theo chân Peter Pan đến đảo không người phiêu lưu.

Em thật sự không trách anh đâu.

Bầu trời bao la vô tận phản chiếu xuống mặt biển.



Giữa đại dương mênh mong anh đang ở nơi nào?

Nếu như anh lạc đường, thì hãy đem nỗi nhớ nhung bỏ vào cái chai trôi.

Mau gửi cho em để mọi người yên tâm.

...

"Tình trạng hôn mê có thể sẽ kéo dài phụ thuộc vào ý chí của cô ấy. Cậu... không sao chứ?"

La Duật ngồi bên cạnh Nhã Thần, cũng không biết nên nói gì ngoài mấy câu an ủi. Tâm trạng anh bây giờ rất tệ, biết rằng có nói nhiều đến mấy thì cũng vô ích.

Anh ngồi thừ ra đó, giọng nhẹ bâng như đã rất mệt mỏi.

"Nếu như cô ấy mãi không chịu tỉnh lại thì sao? Chắc tôi sẽ đi theo cô ấy mất!"

La Duật nghe anh nói vậy mà bàng hoàng ngạc nhiên.

"Cậu điên à? Cần gì phải như vậy chứ? Tôi chưa từng thấy cậu như vậy bao giờ cả. Dù là trước đây cậu có gặp biến cố lớn cỡ nào, cũng chưa từng phải gục ngã như thế."

"Cậu... yêu cô ấy nhiều đến như vậy sao?"

Anh gục đầu xuống rồi lại gật đầu.

"Nhiều lắm! Tôi đã tìm kiếm cô ấy cực khổ thế nào, chỉ mong được bù đắp và yêu thương cô ấy thật nhiều. Nhưng hết lần này đến lần khác, tôi lại làm cô ấy tổn thương."

La Duật nghe anh nói, chỉ biết im lặng thở dài, liên tục căn dặn anh dù có làm chuyện gì cũng phải để ý đến sức khỏe của bản thân, đừng vì mệt mỏi quá mà lại sinh bệnh.

...



Đã hai ngày trôi qua, tình trạng của Tiểu Hà đã có chuyển biến tốt, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Nhã Thần hằng ngày lui tới bệnh viện trông chừng cô. Anh sợ khi cô tỉnh lại sẽ không thấy anh đâu, công việc thì bỏ bê, ăn uống thì lại không đầy đủ. Tiểu Hoàng ban đầu còn trách anh, nhưng khi thấy anh như vậy nó cũng không nỡ nữa, thi thoảng lại bảo anh về nhà nghỉ ngơi để nó ở lại trông chừng.

"Anh về nghỉ đi! Anh ngồi đây 3 tiếng đồng hồ rồi đấy!"

Nhã Thần nắm chặt tay Tiểu Hà không buông, vừa chợp mắt một chút thì Tiểu Hoàng đến. Anh giật mình nhìn nó rồi nhìn đồng hồ, đã là 2 giờ chiều rồi. Cả La Duật cũng đến khuyên anh về nghỉ, anh chỉ đành đi về nhà một lát rồi quay lại.

Vừa đi ra khỏi phòng bệnh thì gặp Ngọc Sam. Cô ta đi vội đến chỗ anh, nhìn anh xanh xao mà lo lắng.

"Anh Nhã Thần! Em nghe nói Tiểu Hà gặp tai nạn phải không? Có nặng không?"

Anh nhìn cô ta lạnh lùng.

"Còn không phải do cô sao? Nếu như cô không tùy tiện hôn tôi để cô ấy nhìn thấy thì đâu xảy ra chuyện này?"

Cô ta ngơ ngác nhìn anh, thật sự không biết chuyện gì xảy ra.

"Em... Em đâu biết là cô ấy đang ở đó?"

"Không biết? Dù cô không biết cô ấy đang ở đó thì cũng phải thừa biết là tôi đã có bạn gái rồi chứ?"

Kim Ngọc Sam cố gắng giải thích.

"Nhã Thần! Em thật sự không biết mà! Anh nghe em giải thích được không?"

Anh đứng ở trước mặt cô ta gọi cho Vũ, bảo anh ta ngưng tất cả các nguồn tài trợ và hợp đồng đã kí liên quan đến Kim thị, chấm dứt tất cả không mọi thứ. Cô ta như sụp đổ, đứng nhìn anh rời đi mà trong lòng đầy phẫn uất.

Là em cố ý thì sao chứ? Anh chỉ vì một cô gái mà cả sự nghiệp của mình cũng không cần nữa. Lý Nhã Thần! Có phải anh yêu quá hoá điên rồi hay không? Nếu đã như vậy... em mong Hoa Tiểu Hà sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa, xem anh sẽ sống như thế nào đây?

________________________________________________
Chương trước
Chương sau