Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bảo Bối Của Tổng Tài Háo Sắc

Chương 64

Chương trước
Chương sau
"Anh tại sao vẫn còn chưa động thủ? Tại sao vẫn còn chưa chịu ra tay, cho Lý Nhã Thần đó một bài học?"

Kim Ngọc Sam từ ngoài cửa đi vào phòng, cô ta nhìn bóng lưng của người đàn ông đang ung dung ở trước mặt. Anh ta vẫn đang thưởng trà, mùi hương hoa lài quen thuộc làm anh ta rung động. Anh ta vẫn im lặng không trả lời, cô ta không nhịn được mà đi đến gần hơn, hỏi.

"Lẽ nào anh đã động lòng rồi sao? Với Hoa Tiểu Hà?"

Người đàn ông kia quay đầu lại, ánh nắng xuyên qua cánh cửa làm khuôn mặt ấy cứ như một bức tranh phát hoạ, nửa sáng nửa tối. Phùng Vân cười nhếch môi, nhấp một ngụm trà.

"Từ từ! Sao phải gấp?"

Lý Nhã Thần! Ban đầu tôi chỉ là muốn vì đứa em gái nuôi này, xem anh có bản lĩnh như thế nào mà lại trở thành một Lý thiếu cao cao tại thượng như vậy? Nhưng mà... hình như bây giờ tôi lại muốn có được thứ mà anh đang có rồi. Một khi Phùng Vân này đã muốn, thì dù có là của ông Trời tôi cũng sẽ giành lấy bằng được. Để xem, tình yêu của anh và cô ấy, cao cả đến đâu?

Kim Ngọc Sam ngay từ khi bị phanh phui chuyện muốn hại Tiểu Hà, cô ta đã chạy sang nước ngoài để tìm kiếm sự giúp đỡ. Phùng Vân chính là anh nuôi của cô ta, ngày xưa được Kim gia giúp đỡ và có được thành công vang dội, anh ta đã nợ Kim gia một ân tình, dĩ nhiên sẽ không từ chối. Vừa hay Phùng Vân từ lâu đã nghe danh của Lý thiếu nhưng chưa có dịp gặp mặt, mà người Kim Ngọc Sam muốn trả thù lại là anh, coi như là một công đôi việc. Anh ta ngay từ khi vừa gặp Tiểu Hà đã phải lòng cô, nếu đã là người của Lý thiếu thì lại càng thú vị hơn nữa.

"Lý Nhã Thần! Tôi nhất định sẽ khiến cô ấy phải ngoan ngoãn về bên tôi. Anh cứ chờ mà xem!"

Kim Ngọc Sam nhìn thái độ này của anh ta là đã hiểu, anh ta dường như có tình ý với Tiểu Hà. Cô ta lòng không cam tâm, nhưng vẫn còn phải dựa dẫm vào Phùng Vân lâu dài nên cũng không thể nào phản đối.

Hoa Tiểu Hà! Cô đã cướp đi Nhã Thần của tôi! Bây giờ cả anh trai nuôi của tôi cô cũng muốn mê hoặc sao? Tôi đúng là đã đánh giá thấp cô rồi.

...

Nhã Thần hôm nay đi làm vui vẻ khác thường, cứ cười tủm tỉm, khiến cho nhân viên trong công ty ai nấy cũng ngơ ngác. Nhưng họ chính là thích nhìn anh như thế, vì nó khiến họ cảm thấy an toàn hơn nhiều so với mỗi khi anh lạnh lùng cứng ngắt.



Thấy anh đã đi lên phòng làm việc, một vài nhân viên mới kéo Vũ lại mà hỏi chuyện.

"Này! Hôm nay Lý thiếu có chuyện vui sao? Nhìn cậu ấy lạ lắm đấy!"

"Đúng vậy! Còn trợ lý Hoa nữa? Tôi không thấy cô ấy đâu cả? Có chuyện gì vậy?"

Vũ cũng không giấu được sự vui mừng mà phì cười. Anh ta đưa tay che miệng, cười một lúc rồi nhìn bọn họ, thông báo tin vui.

"Báo cho mọi người biết, Lý thiếu và Hoa tiểu thư sắp kết hôn rồi!"

Ai nấy nghe xong đều trố mắt nhảy cẩn lên.

"Cái gì? Có thật không?"

"Ôi thật sao? Vui quá!"

Chuyện mà Vũ đã thông báo thì chắc chắn không thể sai vào đâu được. Nhã Thần và Tiểu Hà đã tính đến chuyện hôn sự. Ban đầu cô định chờ thêm vài năm nữa mới nghĩ đến việc làm cô dâu, nhưng Nhã Thần bây giờ cũng đã 25 tuổi rồi, anh bảo mình đã đủ điều kiện kinh tế và đủ chưng chạc để chăm sóc cho cô rồi, bảo cô không cần phải cố gắng gì cả. Vậy là sau một thời gian suy nghĩ, Tiểu Hà đã đồng ý. Đó là lí do mà Nhã Thần lại vui như vậy, anh cho cô nghỉ ở nhà để chuẩn bị một chút, đến chiều về sẽ đưa cô đi đặt một bộ váy cưới theo thiết kế riêng.

Thấy anh đi xuống lầu lấy nước uống, các nhân viên vui vẻ hoan hô.

"Chúc mừng nhé! Lý thiếu!"

"Lý thiếu cuối cùng cũng cưới được người mình yêu rồi nhé!"



"Chúc mừng cậu!"

Nhã Thần nhìn họ mỉm cười, trong lòng vô cùng vui vẻ khi nhận được những lời chúc phúc sớm này. Anh đứng lại, nhìn bọn họ một lượt rồi nói.

"Mọi người ai rồi cũng sẽ được thưởng. Ngoài các khách mời khác ra thì, toàn bộ nhân viên trong công ty đến dự đám cưới của tôi, đều sẽ được miễn phí!"

Bọn họ há hốc mồm nhìn nhau, còn nghĩ là mình đang nằm mơ. Vậy có phải là làm trong công ty này quá sướng rồi hay không? Lý Nhã Thần giàu có như vậy, đương nhiên sẽ không tiếc tiền để tổ chức hôn sự quan trọng nhất đơi mình. Quan trọng nhất đối với anh, vẫn là nụ cười của Tiểu Hà và ngày được chính thức đón cô về nhà, với tư cách là Lý thiếu phu nhân.

Anh ngồi trong phòng làm việc, gọi điện cho Tiểu Hà, cô đang nấu bữa trưa ở nhà.

"Alo! Em nghe đây!"

Anh vừa cười vừa ngọt ngào nói.

"Bà xã! Anh nhớ em quá! Cảm giác được nghe giọng của em thật là tuyệt vời!"

Tiểu Hà mỉm cười, cô cũng đoán ra được là anh đang rất vui, vui đến nỗi giống như một chú chim nhỏ được tung tăng bay lượn trên bầu trời rộng lớn. Cô cũng dịu dàng đáp.

"Em cũng rất nhớ anh đấy! Ông xã! Anh mau làm xong việc rồi về với em đấy!"

"Được! Chiều về anh sẽ đưa em đi đến nơi này, em nhất định sẽ thích!"

________________________________________________
Chương trước
Chương sau