Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bảo Bối Của Tổng Tài Háo Sắc

Chương 68

Chương trước
Chương sau
Sau khi xong việc, Phùng Vân lấy điện thoại của Nhã Thần nhắn tin cho Vũ, bảo anh ta đến đưa anh về. Vũ nhận được tin nhắn lập tức chạy đến xem tình hình thế nào, nhưng chỉ thấy anh đang nằm ngủ trên giường.

"Không phải chứ? Lý thiếu không lẽ thua rồi sao?"

Anh ta bảo phục vụ mang nước chanh, canh giải rượu và khăn ấm lên, để anh ta chăm sóc cho Nhã Thần. Được một lúc sau thì anh tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.

"Ưm... đau đầu quá!"

"Lý thiếu! Anh tỉnh rồi sao? Vừa nãy Phùng Vân có nói với tôi, anh ta thua rồi, bảo tôi mau vào đưa anh về!"

Nhã Thần ngơ ngác nhìn Vũ.

Cái gì? Phùng Vân thua rồi sao? Nhưng tại sao mình lại không nhớ gì cả? Mình chỉ nhớ mình đã uống rất nhiều, đến nỗi đầu óc choáng váng. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vũ bảo anh đừng suy nghĩ gì nhiều nữa, quan trọng là đã thắng Phùng Vân. Việc trước mắt là nên hoàn thành hợp đồng với David, sau đó thì trở về tổ chức hôn lễ với Tiểu Hà. Anh lúc này suýt nữa thì quên mất, bảo anh ta lập tức sắp xếp lịch gặp David càng nhanh càng tốt.

Tiểu Hà! Đợi anh! Anh sắp quay về làm chồng của em rồi đây!

...

Hợp đồng đã được ký, Nhã Thần và David đã bắt tay hợp tác vui vẻ, tương lai sau này sẽ còn cùng nhau đồng hành trong nhiều dự án.

Chiều ngày hôm đó, Nhã Thần và Vũ bay về bất ngờ mà không thông báo trước với Tiểu Hà. Cô lúc này vừa chuẩn bị ra trước sân vườn tưới hoa, chợt thấy anh đứng ở bên ngoài vẫy tay.

"Nhã Thần?"



Tiểu Hà mừng đến phát khóc, vội bỏ chiếc bình nước xuống chạy ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, cô đã ôm chầm lấy anh.

"Anh về rồi! Cuối cùng cũng về rồi!"

Nhã Thần ôm chặt cô vào lòng, nghe được tiếng của cô đang thút thít, anh có chút xót xa, giọng âu yếm vỗ về.

"Bảo bối ngoan! Anh về với em rồi! Vào nhà thôi!"

...

Hai người vui vẻ đi vào nhà. Bọn họ bắt đầu có những dự tính mới sau khi kết hôn. Khi đó, Nhã Thần sẽ thuê người làm, làm hết mọi việc trong nhà. Cưới nhau rồi, anh sẽ xây cho Tiểu Hoàng một căn nhà bên cạnh để nó ở một mình, để anh và cô có không gian riêng tư nhiều hơn. Tiểu Hà cảm thấy không ổn, cô nói.

"Không được! Như vậy rất tốn kém!"

"Không sao đâu! Chỉ cần em và Tiểu Hoàng thoải mái là được rồi!"

Nhã Thần nói xong liền khom người lại gần Tiểu Hà, nhìn vào đôi mắt của cô.

"Đẹp thật! Anh lại muốn hôn em rồi!"

Cứ nghĩ anh sẽ là người không kìm được, lại kéo cô đến hôn. Nhưng không, cô mới là người không đợi được. Cô nhón người đến, hôn lên môi anh, nhìn anh nói.

"Em đã rất nhớ anh đấy! Rất nhớ đôi môi ngọt ngào này!"

Nhã Thần nhìn cô cười thích thú, cô gái nhỏ ngày nào thẹn thùng của anh bây giờ đã biết chủ động rồi, lại còn khiến anh mê mẩn đến như vậy. Anh đè cô ngã ra ghế, hôn lên môi cô, dường như chỉ muốn quấn lấy nó mãi.

Tiểu Hà đột nhiên nhìn thấy gì đó, là một dấu đỏ bên phần ngực trái của anh. Cô dừng lại rồi ngồi dậy, làm anh cũng phải ngồi theo.



"Em sao vậy?"

Đột nhiên lại cảm thấy không thoải mái, cô nhìn anh rồi chỉ tay vào dấu đỏ ấy, hỏi.

"Ngực của anh bị gì thế?"

Nhã Thần bất giác sờ tay xuống ngực rồi theo đó mà nhìn xuống, mới thấy dấu đỏ ấy. Anh cũng không biết đó là gì, chỉ vô tư đáp.

"Chắc là bị muỗi đốt thôi!"

Muỗi đốt? Không đúng. Nhìn nó rất giống với vết hôn mà mình đã hôn trên cổ anh ấy, lúc anh ấy đi gặp Cao Thi Nguyệt.

Cô vừa nghĩ vừa nhìn anh, nhưng anh vẫn đâu hay biết chuyện gì, cũng không nhận ra điều bất thường. Tâm tư trở nên nặng nề, cô bỏ đi lên phòng, vừa đi vừa suy nghĩ.

Không đâu. Nhã Thần sẽ không làm chuyện có lỗi với mình. Anh ấy yêu mình mà? Mình tin là như vậy. Mình cũng yêu anh ấy, anh ấy không thể đối xử như vậy với mình được. Nhã Thần! Anh không làm gì sai cả phải không? Anh vẫn yêu em mà đúng không? Em không hi vọng những gì em nghĩ là sự thật. Em hi vọng đó chỉ là do em nghĩ quá nhiều thôi. Khi anh trở về, em chỉ muốn được cùng anh sống vui vẻ, chờ đến ngày được làm cô dâu của anh mà thôi.

Nhã Thần ngồi ở phòng khách nhìn lên lầu, cảm thấy kì lạ.

"Chuyện gì vậy? Thái độ của Tiểu Hà nhìn rất lạ!"

Anh nhìn lại dấu đỏ trên ngực mình một lần nữa, có chút bầm tím. Nếu đã là vết muỗi đốt thì sẽ không đến nỗi như thế. Nhưng anh đã cố gắng nhớ lại rồi, vẫn không tài nào nhớ nỗi chuyện gì.

Mình đã làm gì khiến cô ấy không vui sao?

________________________________________________
Chương trước
Chương sau