Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bạn Thân Ta Là Nữ Xuyên Sách

Chương 6

Chương trước
Chương sau
06

Gần đây tình hình trong triều thay đổi liên tục, Lâm Thế tử rất vội vã muốn thành hôn, để lôi kéo quân quyền.

Sau nhiều lần thăm dò phụ thân ta nhưng bị từ chối, hắn ta dần bắt đầu qua lại thường xuyên với Lan gia.

Ngay khi ta đang nghĩ xem Lan Cảnh Tuyết tiếp theo sẽ làm gì thì có người trong cung gửi thiệp mời.

Phong cảnh trong hoa viên đẹp nhất vào cuối mùa xuân.

Thẩm quý phi mời các nữ nhi thế gia ở kinh thành vào cung, thưởng hoa trên hồ.

Nói là đi thưởng hoa nhưng thực ra quý phi cũng muốn chọn một vương phi cho tam hoàng.

Sau khi biết được tấm lòng của quý phi, ta đã đặc biệt chọn một chiếc áo khoác màu xanh lam để không quá nổi bật.

Sau khi gặp Lan Cảnh Tuyết ở hồ Tâm Đình, ta nhận ra rằng nàng ta cũng mặc một chiếc váy trơn màu nhạt.

Có người ở gần đó nhìn ta, nói đùa rằng bọn ta trông giống như tỷ muội sinh đôi.

Ta chỉ mỉm cười không nói gì.

Tuy nhiên, Lan Cảnh Tuyết lại rất bình tĩnh đến gần, nắm lấy cánh tay ta.

Từ nhỏ đến lớn, bọn ta là một đôi , những câu nói này đã nghe qua này rất nhiều lần.

Đôi khi, bọn ta cố tình ăn mặc giống nhau để cho mọi người thấy tỉ muội tình thâm của bọn ta.

Nghe người ta nói, ta chỉ cảm thấy vạn vật khác người khác, ngọt bùi đắng cay không đủ để người ngoài hiểu được.

Hồ nước trong vắt,được bao quanh bởi những bông hoa đầy màu sắc.

Quý phi mời mọi người thưởng hoa trên thuyền.

Từ khi lên thuyền, Lan Cảnh Tuyết thỉnh thoảng lại nhìn quanh.

Quả nhiên, không lâu sau, lại có một chiếc thuyền khác tới trên hồ.

Không xa nhưng cũng không gần với bọn ta.

Người trên thuyền vẫn chưa nhìn rõ, nhưng người có thể xuất hiện trong dịp như hôm nay làm sao có thể là người tầm thường được.

Có lẽ ta đã có vài suy nghĩ trong đầu.

Khi Lan Cảnh Tuyết mời ta ra hồ ngắm cá và cho chúng ăn,ta chối từ để nàng ta kéo ta sang mạn thuyền.

"Ngọc Nhi, ngươi xem con cá kia to như vậy, là bởi vì nó ăn được rất nhiều đồ ăn."

Tiếng cười của Lan Cảnh Tuyết tan biến trong gió.

Ta đi theo hướng ngón tay của nàng ta, nghiêng người về phía trước, gần như nửa người ta nghiêng ra khỏi thuyền.

Đột nhiên có một tiếng "bụp" vang lên.

Ta nhanh chóng lùi lại, lo lắng nhìn Lan Cảnh Tuyết.

"Toang rồi, chiếc trâm cài tóc của ta rơi mất rồi."

"Thật, thật sao?"

Trước mặt ta, hai tay của Lan Cảnh Tuyết vẫn đang giơ lên, nàng ta lúng túng thụt lại khi nhìn ta.

Suy đoán của ta đã được xác nhận, ta tiếp tục nói mà không tiết lộ bất cứ điều gì.

“Cảnh Tuyết, chiếc trâm cài tóc đó là tổ mẫu ta tặng, nhưng bây giờ ta đã đánh mất nó rồi.”

Ta lo lắng đến mức nước mắt rơi ra.

"Cảnh Tuyết, ngươi hãy giúp ta nghĩ cách tìm lại nó."

Lan Cảnh Tuyết nhìn sang với vẻ nghi ngờ, lẩm bẩm.

"Ta e rằng sẽ không dễ dàng tìm lại được."

Ta: “Đúng vậy, hồ có lẽ rất sâu, những thứ rơi xuống có thể sẽ dính bùn.”

Ta vừa nói vừa bước đến gần nàng ta.

Cùng với tiếng kêu răng rắc của lan can trên thuyền, một tiếng nước bắn tung tóe trên mặt hồ.

Lan Cảnh Tuyết rơi xuống nước.

07

Nàng ta vùng vẫy dưới nước kêu cứu.

Các tiểu thư đột nhiên trở nên bối rối hét lên.

Ta ngước mắt lên nhìn qua.

Quả nhiên, thân hình cao lớn đó không chút do dự nhảy xuống nước.

Lâm thế tử bơi rất giỏi, đã cứu được Lan Cảnh Tuyết bị rơi xuống nước trong vòng vài giây.

Ta thấy rõ rằng mặc dù Lan Cảnh Tuyết bị sặc nước nhưng nàng ta đã nhanh chóng tự cứu mình.

Nàng ta muốn tránh được cứu nên tự bơi một mình.

Nhưng sau khi Lâm thế tử nhảy xuống, hắn không cho nàng ta cơ hội trốn thoát, mà thành thục kéo nàng ta lên bờ.

Lan Cảnh Tuyết bị đẩy xuống, sặc nước mấy lần.

Hồ sâu 15 thước, quần áo của họ sau khi lên bờ đã ướt sũng.

Điều đáng chú ý hơn nữa là Lâm thế tử đã bế Lan Cảnh Tuyết lên bờ.

Ta chen vào đám đông, nhìn chằm chằm vào hai người họ không chớp mắt.

Lâm thế tử vén sợi tóc trên trán Lan Cảnh Tuyết, nhìn thấy trong mắt nàng ta hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn ta đã trở lại bình thường, với vẻ mặt lo lắng.

“Mạng người vô cùng quan trọng, là ta đã mạo muội Lan tiểu thư, mong Lan tiểu thư không trách ta.”

Lan Cảnh Tuyết không biết mình hoảng sợ hay là bị sặc nước, sắc mặt tái nhợt, không nói một lời.

Nàng ta nhìn ta qua đám đông, với ánh mắt căm ghét rõ ràng.

Ta bước chậm rãi về phía trước, khập khiễng bước qua đám đông.

"Cảnh Tuyết, ngươi không sao chứ?"

“Người đẩy ta xuống nước là ngươi đúng không?”

Lan Cảnh Tuyết không chịu nổi trách móc ta, ta cũng không thanh minh, chỉ tỏ vẻ áy náy.

"Ta bị thương ở chân và bị trượt chân, ta vốn là không có ý đẩy ngươi, nhưng nếu lan can bên mạn thuyền không nứt ra, ngươi cũng sẽ không rơi xuống nước. Cảnh Tuyết, chuyện này chắc chắn không bình thường."

Vừa nói, ta vừa nhìn Thẩm quý phi một lần nữa.

"Nương nương, thần nữ chỉ nhìn kỹ vết nứt trên lan can, có người cố ý làm vậy."

"Thần nữ tuyệt đối không có ý định làm hại ai, xin Nương nương hãy điều tra rõ việc này,để trả lại sự trong sạch cho thần nữ?"

“Còn nữa, hôm nay Cảnh Tuyết phải chịu oan ức lớn như vậy, mong Nương nương làm chủ cho Cảnh Tuyết.”

Khi Lan Cảnh Tuyết nghe thấy từ "trong sạch", nàng ta ngã ngửa ra sau rồi ngất đi.
Chương trước
Chương sau