Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Ảo Mộng Nhân Sinh

Chương 30: ĐẦU TƯ VÀO LONG AN

Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 30: ĐẦU TƯ VÀO LONG AN
Arizona, Lĩnh địa Fujiwara, Thành phố Fantasy, Tòa nhà MGM Palace.
Lĩnh địa tư nhân của Narumi được quy hoạch thành hai vùng riêng biệt. Vùng phía nam gần thị trấn Ehrennberg, Xa lộ liên bang số 10 (I-10),là đầu mối giao thương với bên ngoài, được quy hoạch thành một vùng công thương nghiệp, được gọi chung là vùng Etou. Từ phía Ehrennberg đi về phía bắc khoảng 1km là đến thành phố công nghệ Olive (trước đây là một đô thị ma, không người ở, nhưng vẫn được công nhận chính thức là thị trấn có dân số 0 người),các nhà máy sản xuất đều tập trung ở đấy. Từ đó đi về phía đông bắc khoảng 3km là đến thành phố La Paz, thủ phủ của lĩnh địa. Ở phía tây cách La Paz khoảng 1km, nằm cạnh bờ sông Colorado là thành phố xinh đẹp Fantasy, nơi có trụ sở Tập đoàn Giải trí MGM, các phim trường, đài truyền hình. Do có đất đai rộng lớn, những bối cảnh phim sau khi quay xong, Narumi vẫn cho giữ lại, sau này có khi cần đến, và còn có thể cho du khách tham quan nữa. Khu vực đó đã phát triển thành một đô thị hưng thịnh : thành phố giải trí Fantasy. Còn vùng phía bắc lĩnh địa là các làng quê, thị trấn nông nghiệp : Strawberryville, Milkyville, Appleville, Winetown, ...
Đêm Giáng Sinh, Narumi chỉ ở có một mình, nên cậu quyết định tổ chức đại tiệc ở trụ sở tập đoàn MGM, mừng các bộ phim ăn khách, mừng cho tập đoàn hồi sinh. Nhân viên của tập đoàn, thủ hạ của cậu đều dẫn theo gia đình đến tham dự, ngoài ra còn thêm có một đoàn khách đặc biệt đến từ bên kia đại dương.
Chính giữa sảnh là một cây thông Noel lớn, ánh đèn màu nhấp nháy, những sợi dây kim tuyến lấp lánh, những trái châu, ngôi sao nhiều màu sắc, những gói quà lớn nhỏ treo đầy trên cây. Ông già Noel râu dài bụng to đứng dưới gốc cây, xung quanh là đám trẻ con tranh nhau nhận quà, cười đùa tíu tít. Quang cảnh thật là náo nhiệt.
Yến tiệc tổ chức theo kiểu buffet. Thức ăn bày đầy trên những chiếc bàn dài. Thủy sản đến từ Palau, thịt bò của Úc, thức uống của Công ty Đồ uống Mars, trái cây đến từ Long An, đầu bếp Nhật Bản, thợ làm bánh Long An. Những đặc sản phương đông vừa lạ mà ngon.
Narumi đứng ở một góc sảnh, xung quanh là những thủ hạ thân tín của cậu. Những người khác tự giác đứng xa ra.
John Nicholas Calley, CEO của Tập đoàn Giải trí MGM, hưng phấn nói :
- Tập đoàn chúng ta kinh doanh một tháng, bằng các tập đoàn khác kinh doanh cả năm.
Ashlee Vance cười nói :
- Bởi vì 11 tháng trước chẳng có thành tích gì, nên thành tích của tháng này mới trở thành thành tích của cả năm đó mà.
John Nicholas Calley cũng không lộ vẻ bất mãn, vui vẻ nói tiếp :
- Tình hình cực kỳ tốt, chỉ có chút vấn đề, nguồn phim âm bản không đủ cung ứng.
Narumi bảo :
- Tăng thêm giờ làm, tăng tiền trợ cấp, có thể thuê công nhân người Hoa làm thời vụ.
Người Âu Mỹ không thích làm việc thêm giờ hay làm ngoài giờ hành chính, vì thế Narumi thường thuê công nhân người Hoa. Bọn họ cần cù, không ngại làm thêm giờ và cũng không có đòi hỏi gì nhiều ngoài khoản tiền lương đã thỏa thuận trước. Hiện tại trong các thành phố ở đây đã có đến gần nghìn người Hoa sinh sống. Bọn họ chủ yếu làm việc trong các công trường xây dựng và nhà máy lắp ráp điện tử. Những cư dân còn lại đa số có gốc bản địa, chiếm đến một nửa dân số và 2/3 lực lượng lao động của hạt La Paz. Cậu đã hoàn thành thỏa thuận với hạt La Paz khi mua lại lĩnh địa tư nhân này.
Megumi Ishizuka chợt hỏi :
- Chủ tịch không định đến Palau làm lễ đăng quang sao ạ ?
Narumi bảo :
- Văn kiện ta đã ký vào, đã có hiệu lực, không cần làm lễ chi cho phiền phức. Dù sao nó vẫn chưa là một quốc gia độc lập.
Megumi Ishizuka nói :
- Song phương đã thống nhất được ý kiến rồi ạ. Chỉ còn một số chi tiết nhỏ cần phải thương thảo thêm, chủ yếu là lộ trình giải ngân các khoản viện trợ. Tối đa hai tháng nữa là có thể công bố.
- Phía Koror phản ứng thế nào ?
- Dạ. Tiểu vương Koror vẫn tuyên bố chính phủ của ông ta là đại diện hợp pháp duy nhất của Cộng hòa Palau. Tuy nhiên, trước đội quân tinh nhuệ của Liên bang Palau, ông ta chỉ tuyên bố mà thôi, không có hành động gì.
Mitchell Bard nói thêm :
- Chủ tịch. Gần đây ở Úc, Trung Quốc, Nhật Bản xuất hiện đặc sứ của Koror.
Megumi Ishizuka chép miệng nói :
- Không cần lo. Chỉ cần đạt được thỏa thuận với Mỹ, các nước khác cũng chẳng làm gì được.
Sau chiến tranh thế giới lần thứ hai, Palau đã trở thành ‘lĩnh thổ ủy thác’, được Liên Hiệp Quốc giao cho Mỹ bảo hộ. Vì thế, chỉ có nước Mỹ mới có quyền giải quyết các vấn đề ở Palau, trừ khi Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc có nghị quyết khác, mà đó là điều không thể vì Mỹ có quyền phủ quyết. Thành ra, tương lai của Palau đã được quyết định !
Narumi khẽ gật đầu, hỏi :
- Kinh tế Palau hiện tại thế nào ?
Megumi Ishizuka nói :
- Chủ tịch. Trước đây, do mối quan hệ thù địch với Mỹ nên khoản viện trợ hàng năm từ Mỹ đã bị cắt. Tình hình kinh tế của Palau rất kém. Vì vậy khi chúng ta đến nơi thì được người dân ở đó rất hoan nghênh. Trừ Koror, các bang khác đều liên doanh với chúng ta để tổ chức các Công ty Đánh bắt Hải sản. Chính phủ Liên bang còn bán cho Chủ tịch 100 km2 đất hoang, chủ yếu là rừng núi và hoang đảo, lấy 10 triệu USD, làm vốn đầu tư Công ty Liên doanh Chế biến Thủy sản ở Arai. Hiện tại thu nhập của bọn họ đến vài triệu USD mỗi tháng, tính ra bình quân đầu người gần 1.000 USD mỗi tháng, hơn sáu lần thu nhập bình quân cả năm của người Việt Nam(2). Dự kiến, nếu kinh tế trong năm 1993 phát triển ổn định thì GDP có thể lên đến hơn 100 triệu USD, thu nhập bình quân đầu người có thể đạt đến 20.000 USD.
- Công trình xây dựng thủ đô mới tiến hành đến đâu rồi ?
- Dạ. Vương cung và các cơ quan chính quyền sẽ hoàn thành đúng tiến độ, có thể sử dụng khi tổ chức lễ Độc lập. Các khu dân cư đã hoàn thành được 70%, hơn 200 hộ dân cư đã vào ở nhà mới.
Liên bang Palau sau khi trục xuất Koror chỉ còn lại 15 bang, tổng diện tích 405,26 km2, dân số 5.895 người, chiếm 87% diện tích và 32% dân số so với trước đây. Thủ đô Ngerulmud là một thành phố được xây dựng mới hoàn toàn, quy hoạch dân số 1.500 người.
Bọn Narumi đang nói chuyện thì có một người khách đến. Địa vị ông ta khá đặc thù nên mọi người phải dang đở cậu chuyện. John Nicholas Calley dẫn ông ta đến, giới thiệu :
- Chủ tịch. Vị này là Rupert Murdoch của News.
News đó nha ! Narumi mỉm cười nói :
- Khách quý nha ! Không ngờ một đại nhân vật như anh cũng đến đây lúc này.
Tập đoàn Truyền thông News có trụ sở ở New York, đêm Giáng Sinh cũng là đêm gia đình đoàn tụ, vậy mà ông ta đến đây, hẳn là phải có chuyện gì đó. Hai người bắt tay nhau. Ông Murdoch cười nói :
- Tôi mà là đại nhân vật gì ? Sao bằng cậu được ? Cậu nổi tiếng hơn tôi và còn giàu có hơn tôi nữa đó.
Rupert Murdoch là Chủ tịch kiêm CEO của Tập đoàn Truyền thông News, là một tập đoàn truyền thông hàng đầu thế giới, nhưng tổng tài sản hiện nay của ông ấy chỉ hơn 2 tỷ USD. Đó còn là giá trị thị trường đã được thăng trị qua thị trường chứng khoán. Các tập đoàn của Narumi là hoàn toàn tư nhân, không phát hành cổ phiếu trên thị trường (trừ MGM),tổng tài sản rất khó xác định chính xác, nhưng cũng được ước đoán rất cao. Chỉ riêng Tập đoàn Giải trí MGM, nhờ vào lợi nhuận của hai tháng nay mà giá trị cổ phiếu đã tăng gấp ba lần, giá trị thị trường đã hơn 3 tỷ USD. Trong khi đó, Tập đoàn Công nghệ Mars còn có giá trị lớn hơn rất nhiều. Nói thật, ông Murdoch cũng rất bội phục Narumi. Quá trình phát triển của cậu rất rõ ràng, minh bạch và trong sạch, nhưng rất khó phục chế.
Ông Murdoch là lão làng trong ngành truyền thông và giải trí, ngành kinh tế lớn thứ hai ở Mỹ (sau ngành công nghiệp chế tạo và trước ngành tài chính ngân hàng). Narumi là thế lực mới nổi, nhưng hiện tại rất có tiếng tăm và ảnh hưởng. Theo ước tính của Viện Gallup, đã có ít nhất 8,1% cử tri chịu ảnh hưởng của Narumi mà bỏ phiếu cho Bill Clinton, đồng thời có 79,8% người Mỹ ủng hộ quan điểm của cậu. Thêm vào đó, cậu và ông Clinton, người vừa đắc cử Tổng thống, sẽ nhậm chức vào ngày 20/1 tới, còn có mối quan hệ đặc thù. Từ đó đã làm tăng địa vị và ảnh hưởng của cậu ở nước Mỹ. Hiện tại, cậu thật sự là một đại nhân vật.
Hàn huyên một lúc, ông Murdoch mới nói vào chính đề :
- 20th Century Fox là công ty con của Tập đoàn Truyền thông News. Gần đây bọn họ có một dự án phim lớn, hy vọng cùng cậu hợp tác.
Mọi người đều thấy Hãng MGM sắp phá sản, chỉ nhờ vào sức ảnh hưởng của Narumi mà đã thực sự hồi sinh, thậm chí trở thành Hãng phim thành công nhất trong năm qua. Hãng 20th Century Fox muốn dựa vào ảnh hưởng của cậu để tuyên truyền cho bộ phim sắp quay của bọn họ. Ngoài ra, việc này còn có ảnh hưởng sâu xa hơn - thế lực của Narumi và thế lực của Murdoch kết thành liên minh.
Narumi mỉm cười nói :
- Hợp tác không thành vấn đề. Nhưng tôi phải biết nội dung phim thế nào mới quyết định được.
- Nội dung đại khái là một thương nhân trẻ chuyên hoạt động trên tuyến hàng hải châu Âu – châu Mỹ, bất ngờ gặp phải hải tặc, rồi cậu ta dùng trí tuệ và lòng can đảm, vượt qua nhiều gian khổ, đấu tranh cùng bọn hải tặc, cuối cùng buộc bọn chúng phải đền tội.
Narumi trầm ngâm giây lát, rồi hỏi :
- Anh đã đọc qua kịch bản rồi, có cảm giác nó sẽ là một bộ phim ăn khách hay không ?
Ông Murdoch lắc đầu, thở dài nói :
- Thú thật là tôi chẳng thấy có chút hấp dẫn nào hết, vì vậy mới hy vọng nhờ vào tài năng của cậu thổi sức sống vào cho bộ phim. Nếu cậu không có hứng thú với nó, chứng tỏ nó quá tệ, tôi sẽ cho xóa sổ nó luôn.
Những năm gần đây, thể loại phim về hải tặc đã không còn được khán giả Mỹ ưa chuộng nữa. Nhưng việc gì cũng có ngoại lệ. Narumi suy nghĩ một lúc, rồi bảo :
- Tôi có ý tưởng thế này. Câu chuyện bắt đầu khi Ngài Tổng đốc Swann và con gái Elizabeth trên đường đến Jamaica. Thuyền của họ đã gặp một chiếc thuyền bị đắm với một người sống sót duy nhất, cậu bé Billy. Elizabeth đã giấu chiếc huy hiệu vàng mà Billy đang đeo, vì sợ mọi người sẽ biết cậu bé xuất thân hải tặc. Lúc đó, cô bé chợt thoáng thấy chiếc thuyền ma – chiếc ‘Black Pearl’. Tám năm sau ...
Nghe xong câu chuyện, ông Murdoch một lúc sau mới hồi thần, vỗ tay nói :
- Hay. Chúng ta sẽ quay bộ phim này.
- Tôi chỉ cung cấp kịch bản và tiền đầu tư.
- Như thế đủ rồi. Những thứ còn lại tôi sẽ giải quyết.
Sự việc đã được giải quyết đơn giản như thế. Cả hai đều là lãnh đạo, chỉ đưa ra ý hướng hợp tác, còn chi tiết cụ thể sẽ do thủ hạ thương lượng quyết định. Hàn huyên vài câu nữa thì ông Murdoch cáo từ, vì vợ con ông ta hiện đang ở La Paz, đang đón xem chương trình biểu diễn của Mr. Shore ở quảng trường Fujiwara. Không ngờ bọn họ cũng là fan của thần tượng mới nổi Mr. Shore.
Tiếp đó là đoàn khách đặc biệt đến từ bên kia đại dương, gồm năm người : hai người đến từ Hà Nội và ba người đến từ Long An, nơi mà Hoàng gia Palau (cũng tức là Narumi) đã đầu tư mấy dự án lớn, tạo việc làm cho hàng chục nghìn lao động. Long An là tỉnh nghèo nằm sát thành phố Hồ Chí Minh. Vài triệu USD đối với Narumi lúc này chẳng đáng là bao, cậu đã chọn đầu tư vào đó, tạo việc làm, giúp dân nghèo địa phương cải thiện cuộc sống. Ngoài ra, đầu tư vào địa phương khó khăn thì các dự án của cậu mới được coi trọng. Kinh phí cho chuyến đi khảo sát này cũng do Hoàng gia Palau tài trợ.
Narumi không chỉ là vua của Palau, mà còn là nhà đại tư bản đầy ảnh hưởng ở nước Mỹ. Cả năm vị khách chắc đã nghe nói đến những sự tích về cậu, nên thái độ đặc biệt tôn trọng. Sau một lúc hàn huyên, cậu nghe họ trầm trồ không thôi.
- Các thành phố ở đây phồn hoa đến không ngờ.
- Không ngờ chỉ vài tháng trước nơi đây còn là một vùng đất hoang.
- Không ngờ một lĩnh địa chỉ có vài nghìn dân mà có GDP còn cao hơn cả nước Việt Nam nữa.
...
Năm 1992, GDP của Việt Nam đạt 9,86 tỷ USD (đã tăng 66% so với năm 1990). Chỉ riêng Tập đoàn Giải trí MGM và Tập đoàn Công nghệ Mars đã có giá trị hơn. Ngoài ra Tập đoàn Truyền thông La Paz có tờ báo lớn nhất nước Mỹ, thứ ba thế giới, cũng rất có giá trị. Trong khi đó, vốn đầu tư ban đầu của Narumi chưa đến 1 tỷ USD. Vì thế, phần chênh lệch là tổng thu nhập, cũng có thể xem như GDP của lĩnh địa. Ở nước Mỹ, mọi khoản thu chi, mọi vấn đề tài chính đều phải có sổ sách rõ ràng. Nếu vi phạm các quy định về tài chính, kiểu như khai gian thu nhập, trốn thuế, rửa tiền, ... sẽ bị phạt rất nặng.
(1) Narumi tốt nghiệp trung học vào năm 18 tuổi, học Đại Học Y hết 7 năm, sống trên đảo Tsugikage 4 năm, nên hiện giờ 29 tuổi. Khi đổi sang thân phận mới, cậu lấy năm sinh là 1958, thêm vài tuổi nữa để cắt đứt liên hệ với thân phận cũ.
(2) Năm 1992, GDP của Việt Nam là 9,86 tỷ USD, bình quân đầu người 144 USD (so với năm 1990 là 98 USD, đã tăng rất đáng kể).
Chương trước
Chương sau