Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Ảo Mộng Nhân Sinh

Chương 5: LẦN ĐẦU GẶP GIA ĐÌNH MORI

Chương trước
Chương sau
Chương 5 : LẦN ĐẦU GẶP GIA ĐÌNH MORI
Lại nói, Narumi trở lại thân phận thật sự của mình, công tử Fujiwara no Narumi tuấn tú lịch lãm, rồi đến Sở cảnh sát Tokyo-to. Người tiếp cậu là Thanh tra Megure.
Cũng cần phải nói thêm, cảnh hàm của cảnh sát Nhật Bản không giống ở Việt Nam (không có các cấp bậc : úy, tá, tướng),mà có 9 cấp bậc : Junsa (Tuần tra),Junsa-buchō (Tuần tra bộ trưởng),Keibu-ho (Cảnh bộ bổ),Keibu (Cảnh bộ),Keishi (Cảnh thị),Keishi-sei (Cảnh thị chính),Keishi-chō (Cảnh thị trưởng),Keishi-kan (Cảnh thị giám),Keishi-sōkan (Cảnh thị Tổng giám). Hai cấp bậc thấp nhất là lực lượng cơ sở của cảnh sát Nhật Bản, tương tự như Bộ khoái và Bộ đầu ở nước Tàu cổ đại, hoặc như Tuần cảnh và Tuần bộ ở "Bến Thượng Hải" thời Dân Quốc. Cảnh sát ở Nhật Bản thông thường bắt đầu với cấp bậc Junsa (những người tốt nghiệp Trường Cảnh sát với thành tích cao có thể bắt đầu với cấp bậc cao hơn); khi có thâm niên 10 năm và không có sai phạm gì đáng kể sẽ trở thành Junsa-buchō, đương nhiên những người có công lao đặc biệt có thể được cất nhắc sớm hơn (như Saito và Shiratori).
Đơn vị của ông Megure là "Tổ điều tra án mạng" thuộc "Đội 1 - Hình sự trọng án" của Phòng điều tra tội phạm, Sở Cảnh sát Tokyo-to (cấp "to - thủ đô" lớn hơn cấp "shi - thành phố", Tokyo-to có đến 26 "shi"). Ông Megure có cấp bậc Keibu (Cảnh bộ). Trong tổ còn có Shiratori và Fujimaki là Keibu; Saito và Takano là Keibu-ho, Takagi và Chiba là Junsa-buchō; và những thành viên của "Hội phá đám chuyện tình Sato - Takagi" gồm : Fukui, Horita, Ida, Kawanaka, Miyazaki, Nakamura, Oda, Okumura, Saitoh, Sogawa.
Thông thường, các cảnh hàm của cảnh sát Nhật Bản còn được dịch thành : Tuần cảnh, Tuần bộ, Phó Thanh tra, Thanh tra, Chánh Thanh tra, Chánh Thanh tra cao cấp, Chánh Thanh tra trưởng, Phó Tổng Thanh tra, Tổng Thanh tra. Nếu sử dụng chế độ "3 bậc, 9 cấp" (nhiều nước không sử dụng các cấp bậc thượng úy, thượng tá, thượng tướng) thì Keibu tương đương với Thiếu tá, Keibu-ho tương đương với Đại úy, Junsa-buchō tương đương với Trung úy. Gọi Sato là Thiếu úy và Takagi là Trung sĩ thì không đúng, vì Takagi chỉ thấp hơn Sato một cấp bậc.
Cũng tương tự Nhật Bản, lực lượng cảnh sát Tàu cũng không sử dụng các cấp bậc "úy, tá, tướng" mà lần lượt là : nhị cấp cảnh viên, nhất cấp cảnh viên, tam cấp cảnh ti, nhị cấp cảnh ti, nhất cấp cảnh ti, tam cấp cảnh đốc, nhị cấp cảnh đốc, nhất cấp cảnh đốc, tam cấp cảnh giám, nhị cấp cảnh giám, nhất cấp cảnh giám, Phó Tổng cảnh giám (được trao cho Thứ trưởng Bộ Công An, Thứ trưởng Bộ An ninh Quốc gia, Chủ nhiệm Ban Chính trị Bộ, Bí thư Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Bộ, Cục trưởng Cục Công an các tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương, khu tự trị),Tổng cảnh giám (được trao cho Bộ trưởng Bộ Công An, Bộ trưởng Bộ An ninh Quốc gia).
Nói lại vấn đề, Thanh tra Megure là thủ trưởng đơn vị, đích thân tiếp Narumi đủ thấy vụ án đang được quan tâm đặc biệt. Vừa gặp mặt là ông Thanh tra đã hỏi ngay :
- Cậu bảo là có manh mối về vụ án ?
Ông Thanh tra không chú ý gì đến trình tự. Xem ra sức ép từ vụ án này quá lớn. Cũng phải thôi, một vụ cướp ngân hàng lớn và rất táo tợn ngay giữa thủ đô kia mà. Hơn nữa, thế lực của giới tài phiệt ở Nhật Bản không phải tầm thường. Narumi mỉm cười nói :
- Tôi đến Tokyo chơi, có chụp được mấy bức ảnh, khi nhìn kỹ thì giống với bản tin trên báo lắm.
Nói rồi cậu đưa cho ông thanh tra xem mấy bức ảnh chụp ông Kenzo Hirota và tờ báo. Ông thanh tra cầm lấy xem thật kỹ, rồi quay sang bảo nhân viên của mình :
- Takagi. Đi lấy mấy cuộn video đến đây.
Takagi cùng với Sato là hai nhân viên thân tín nhất của ông Thanh tra, mỗi khi đi điều tra phá án đều dẫn đi theo. Sau một lúc, Takagi mở video lên, mọi người vây quanh ti vi xem lại các đoạn video ghi hình vụ cướp từ các camera an ninh gần đó. Mặc dù cả ba tên cướp đều che kín mặt, nhưng nhìn vóc dáng và cách đi đứng của một tên trong bọn thì rất giống ông Kenzo Hirota. Shiratori mừng rỡ nói :
- Sếp. Trông giống đến hơn 90%.
Thanh tra Megure vỗ tay nói :
- Đúng thế. Gã ta là ai vậy ?
Narumi nói :
- Ông ta tên là Kenzo Hirota, là một tài xế taxi. Nghe nói gần đây ông ta có một số biểu hiện rất lạ. Mỗi tối ông ta đều chạy xe tốc độ rất cao trên một lộ trình cố định, khi có người hỏi thì bảo là muốn xả stress.
Thanh tra Megure cau mày hỏi :
- Đáng ngờ thế à ? Cậu biết gã ta ở đâu không ?
Narumi lắc đầu nói :
- Chỉ biết đại khái khu vực thôi. Ông ta thường đi bộ từ Trường đua Tokyo về nhà. Tôi đã gặp ông ta ở đó.
Thanh tra Megure nói :
- Như thế đã tốt lắm rồi.
Nói đoạn ông thanh tra lấy ra một tấm bản đồ Tokyo trải lên bàn, ánh mắt nhìn Narumi đầy hy vọng. Narumi liền chỉ hướng đi của ông Kenzo Hirota. Ông thanh tra gật đầu bảo :
- Shiratori.
Shiratori cũng là Thanh tra, nhưng là cấp phó của ông Megure, liền đứng bật dậy :
- Sếp !
Thanh tra Megure bảo :
- Cậu dẫn người đến đó điều tra.
Narumi nói thêm :
- Chúng ta không có chứng cứ trực tiếp, tốt nhất là bí mật điều tra, nếu ông ta đúng là thủ phạm thì cũng chỉ nên bí mật bắt giữ, rồi theo dõi nơi đó, điều tra những người có liên hệ với ông ta. Thủ phạm có đến ba người cơ mà.
Thanh tra Megure gật đầu bảo :
- Shiratori, cứ làm như thế.
Shiratori vâng dạ, dẫn theo Sato, Takigi và Chiba đi điều tra. Những người khác cũng đi làm việc của mình, chỉ còn lại Narumi và thanh tra Megure. Ông thanh tra đến lúc này mới nhớ ra, vỗ đầu nói :
- Cậu tên là gì ? Nãy giờ quên mất chưa hỏi tên của cậu.
Narumi mỉm cười nói :
- Công việc quan trọng hơn mà. Tôi là Fujiwara. Cứ gọi tôi là Fujiwara được rồi. Đừng lập hồ sơ. Đây là vụ cướp có tổ chức, bọn cướp có súng và rất manh động. Tôi không muốn gặp phiền phức.
Thanh tra Megure nói :
- Hồ sơ ở đây sẽ được bảo mật, cậu không cần lo.
Narumi tủm tỉm cười bảo :
- Tôi tin tưởng anh, nhưng đối với nơi đây thì ... không tin tưởng lắm.
Thanh tra Megure chỉ tay vào cậu, lắc đầu nói :
- Cái cậu này ...
Narumi chỉ cười cười, hồi lâu mới nói :
- Có lẽ nên cho điều tra xem ông Kenzo Hirota có người thân hay bạn bè gì không ? Biết đâu từ đó chúng ta sẽ phát hiện ra được manh mối gì thì sao ?
Thanh tra Megure gật đầu khen phải, gọi lớn :
- Nakamura. Điều tra xem gã Kenzo Hirota kia có người thân hay bạn bè gì không ?
- Dạ. Sếp.
Tiếp đó, Narumi và thanh tra Megure ngồi nói chuyện chờ kết quả. Cậu tranh thủ thời gian này tạo cảm tình với thanh tra Megure và những cảnh sát ở đây. Đấy không chỉ là một mối quan hệ xã hội. Quen biết cảnh sát đôi khi cũng có lợi nhiều lắm. Nhất là đối với thanh tra Megure và thế giới của ‘cậu bé tử thần’ đầy nguy hiểm này.
Chỉ khoảng nửa giờ sau, việc điều tra đã có kết quả. Cảnh sát dưới quyền thanh tra Megure làm việc thật có hiệu suất. Nakamura mang hồ sơ ra, trao cho ông thanh tra, nói :
- Sếp. Ông Kenzo Hirota cao 1m70, 48 tuổi, người Tokyo, không có gia đình hay người thân nào, từng làm tài xế taxi, nhưng đã nghỉ việc cách nay khoảng một tháng. Ông ta sống khép kín và hầu như không có bạn bè. Một số đồng nghiệp của ông ta cho biết : trong một tuần lễ trước khi bỏ việc, ông ta cứ đến tối là mang xe đi một mình, tập chạy theo một lộ trình nhất định với tốc độ rất cao.
Thanh tra Megure xoa cằm phân tích :
- Thời gian khá trùng hợp với thời điểm xảy ra vụ cướp.
Narumi nói thêm :
- Việc ông ta hàng đêm cho xe chạy với tốc độ cao trên cùng một lộ trình có thể giải thích là : ông ta tập chạy trốn, phòng khi bị truy đuổi.
Thanh tra Megure vỗ tay nói :
- Không hay. Phải gọi điện nhắc nhở bọn Shiratori mới được.
Đúng là nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Narumi cũng rất tán đồng quan điểm ấy. Ông thanh tra cầm lấy điện thoại, nhưng chưa kịp quay số thì điện thoại đã reo lên.
- Alo ! Thanh tra Megure nghe đây ! Sao hả ? Gã ta bỏ trốn rồi ? Shiratori, Sato và Takigi đang đuổi theo ? Được rồi. Cậu cứ ở đó theo dõi những kẻ khả nghi đến hiện trường. Ta sẽ cho chi viện ngay.
Narumi khẽ lắc đầu. Không ngoài ý nghĩ của cậu, bởi đối tượng đặc biệt cảnh giác. Giờ còn chờ xem ‘ma cao một thước, đạo cao một trượng’ hay là ngược lại mà thôi. Sự việc gần như không còn liên quan đến cậu, chỉ cần thám tử Mori xuất hiện, cậu sẽ có thể ngồi yên chờ xem mọi người ‘biểu diễn’.
“Không ngờ phát hiện ra muộn chút xíu mà thôi !” Bỏ điện thoại xuống, thanh tra Megure khẽ than một tiếng, nói :
- Gã ta vừa thấy bọn Shiratori đã lập tức chạy trốn. Bọn họ quá bất ngờ, không kịp phản ứng, nên đã để gã ta chạy thoát. Hiện tại Shiratori, Sato và Takigi đang đuổi theo. Còn Chiba ở lại nhà gã ta tìm manh mối.
Liền đó, ông thanh tra phái gần hết nhân viên dưới quyền xuất phát chi viện bọn Shiratori, đồng thời còn gọi điện sang các bộ phận khác nhờ chi viện. Việc truy đuổi ông Kenzo Hirota còn cần sự hỗ trợ của bên Giao thông nữa. Do ảnh hưởng của giới tài phiệt, vụ trọng án này rất được các lãnh đạo quan tâm. Các bộ phận khác đương nhiên cũng phải tích cực phối hợp, nếu không khó tránh bị đổ trách nhiệm một khi cuộc điều tra thất bại.
Xong đâu đấy, ông thanh tra mới bảo :
- Chúng ta đến hiện trường xem sao ?
Ông thanh tra vừa dứt lời, Narumi chưa kịp lên tiếng thì chuông điện thoại lại reo vang. Ông thanh tra vội chộp lấy điện thoại, khẩn trương nói :
- Alo ! Thanh tra Megure nghe đây ! Sao hả ? Có người đến đó ? Là ai ? Cậu nói lại lần nữa xem ... Là thám tử Mori à ? Hắn ta có liên quan gì đến chuyện này nhỉ ? Được rồi. Cậu cứ ở đó. Chúng ta sẽ đến đó ngay.
Xem ra là Chiba gọi đến. Narumi khẽ cau mày, bảo :
- Nơi đó là hiện trường vụ việc, chúng ta cần theo dõi những kẻ khả nghi, không nên gây ồn ảo ở đó. Bảo ông Mori đến đây thì hơn.
Thám tử Mori là một nguồn tạo ra phiền phức, thanh tra Megure có không ít ‘kinh nghiệm xương máu’, nên gật đầu nói :
- Phải ! Phải lắm ! Chiba. Bảo ông Mori đến chỗ ta đi.
Nói đoạn, ông thanh tra bỏ điện thoại xuống, rồi ngồi xuống chỗ đối diện với Narumi, dáng vẻ trầm tư, hồi lâu mới hỏi :
- Theo cậu thì lão Mori có liên quan gì đến chuyện này ?
Narumi ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :
- Ông Mori là thám tử tư. Ông ta đến nơi đó thì hẳn là có ai đó đã nhờ ông ta điều tra về đối tượng. Đối tượng sống khép kín, không thân thích và cũng hầu như không có bạn bè. Do vậy, thân chủ của ông Mori rất có khả năng là đồng phạm của đối tượng. Ân ! Giả thuyết là sau khi thực hiện vụ cướp, đối tượng ôm hết tiền bỏ trốn, và đám đồng phạm đang tìm mọi cách truy lùng.
Ông thanh tra gật đầu khen phải :
- Khả năng đó là cao nhất. Hy vọng lão Mori có thể cung cấp được manh mối gì đó hữu ích.
Narumi mỉm cười bảo :
- Thám tử Mori gần đây nổi danh lắm nha !
Ông thanh tra lắc đầu nói :
- Lão ta mưa nắng thất thường lắm. Nhiều lúc khù khờ không sao hiểu nổi.
Narumi cười bảo :
- Có thể là đại trí nhược ngu chăng ?
Ông thanh tra cười ha ha nói :
- Có thể lắm.
Hai người nói chuyện một lúc thì bọn ông Mori đến nơi. Tuy chưa nhìn thấy mặt, nhưng mọi người ở đây, kể cả Narumi, đều biết người đang đến là ai rồi.
- Ông thanh tra. Có thật là ông Kenzo Hirota đã bỏ trốn rồi không ?
Nghe thấy tiếng thét lanh lảnh chói tai đó, thanh tra Megure nhíu mày lắc đầu. Giọng đặc trưng này không phải của ông thám tử Mori thì còn ai khác nữa. Người chưa thấy đâu mà thanh âm đã lồng lộng thế rồi. Khi nhìn thấy cả đám đi vào, ông thanh tra chép miệng nói :
- Mori này. Cậu đi điều tra mà dẫn nguyên cả gia đình đi theo như thế đấy hả ?
Sau lưng ông Mori là Ran, và bên cạnh đó là Conan, Edogawa Conan, cũng tức là Shinichi Kudo bị teo nhỏ. Narumi nhìn ba người họ một lượt, nhưng không lên tiếng. Ông thanh tra bảo bọn họ ngồi xuống, rồi hỏi thám tử Mori :
- Mori. Cậu liên quan gì đến gã Kenzo đó hả ?
Thám tử Mori gãi đầu gãi tai nói :
- Thân chủ của tôi là cô Masami, cô ấy từ dưới quê lên Tokyo nhờ tôi tìm cha giúp, tức là ông Kenzo ấy. Thấy cô ấy khóc lóc tội nghiệp quá nên tôi thương tình, nhận lời tìm giúp. Trải qua một phen truy tìm vất vả, nhờ tài phán đoán xuất thần nhập hóa, tài suy luận siêu quần ...
Chương trước
Chương sau