Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Anh Đến Từ Vực Sâu

Quyển 5 - Chương 165

Chương trước
Chương sau
“Tôi, Trình Bắc, Hướng Dương, ba người cùng sống chung trong một cô nhi viện gần 5 năm, cô nhi viện đóng cửa, chúng tôi bị đưa đến viện mồ côi Thanh Sơn, không lâu sau thì bị Trình Vạn Khoa thu nhận, thay tên đổi họ, hồ sơ cũ bị tiêu hủy. Sau đó chính là quãng thời gian Hoắc Cảnh Sơn mất con trai lớn, vợ ông ta tinh thần không ổn định, trùng hợp khoảng thời gian đó Hoắc Cảnh Sơn làm ăn dơ bẩn cùng Trình Vạn Khoa, tâm huyết dâng trào nhận nuôi một đứa bé, mang về an ủi tinh thần vợ ông ta.”

“Tôi bị đưa đi.”

“Tôi sống rất tốt, giống một đứa nhỏ được người lớn cưng chiều trong một gia đình giàu có, ngoại trừ thái độ của Hoắc Cảnh Sơn đối với tôi hơi thờ ơ. Nhưng trước kia ông ta từng bị thương, sau này sẽ không có con cháu nữa, tôi nhớ rõ những gì Hướng Dương và Trình Bắc từng dạy tôi, từng giây từng phút không quên bắt chước người con trai đã mất của Hoắc Cảnh Sơn, thời gian lâu sau, ông ta thật sự coi tôi là con trai.”

“Tôi không quên chị Hướng Dương và anh Trình Bắc, luôn tìm cơ hội quay lại cô nhi viện thăm bọn họ, nhưng Hoắc Cảnh Sơn không đồng ý. Có điều tôi biết ông ta vẫn giữ liên lạc với Trình Vạn Khoa, Hồng quán Thanh Sơn.”

“Năm tôi 15 tuổi, tôi trốn trong cốp xe Hoắc Cảnh Sơn lẻn vào Hồng quán Thanh Sơn, bị anh Trình Bắc phát hiện, anh dẫn tôi đi nấp, nhờ vậy tôi tận mắt nhìn thấy chân tướng dơ bẩn máu me. Tôi ngây ngốc quay về Hong Kong, từng thử tố cáo, nỗ lực giải cứu bọn họ, ngược lại còn bị Hoắc Cảnh Sơn cảnh cáo nếu như không nghe lời sẽ đưa tôi về Hồng quán,  khách hàng ở đó thích nhất là loại tuổi tác tầm 15 như tôi, không phân biệt trai gái…”

Hoắc Văn Ưng dừng vài giây, nhắm mắt lại nén chịu ký ức tối tăm tởm lợm: “Lúc này Hoắc Cảnh Sơn đã xem tôi là người thừa kế của ông ta nên chỉ cảnh cáo tôi, hù dọa tôi, bảo tôi an phận một chút, đừng gây chuyện, bằng không ông ta không bảo vệ được tôi. Sau này tôi điều tra mới biết khi đó Tống tiên sinh và Trình Vạn Khoa đã biết tôi báo cảnh sát, muốn loại trừ tôi, là Hoắc Cảnh Sơn trả giá không nhỏ mới bảo vệ được tôi.”

Tầm mắt Lý Toản dừng ở ngón tay co quắp của Hoắc Văn Ưng, hắn hiểu tâm trạng phức tạp của đối phương, Hoắc Văn Ưng không thể chấp nhận Hoắc Cảnh Sơn nối giáo cho giặc, nhưng đúng là Hoắc Cảnh Sơn đối xử rất tốt với Hoắc Văn Ưng.

“Anh yên tâm, tôi tự hiểu rõ.” Hoắc Văn Ưng cười gượng: “Hoắc Cảnh Sơn có ơn với tôi không sai, nhưng ông ta đạp người khác bò lên cao cũng là sự thật. Mấy năm đầu Hoắc Cảnh Sơn giúp đám Trình Vạn Khoa buôn lậu, đối ngoại nói là mua phụ nữ, mở tiệm uốn tóc đường Bát Lan ở Hong Kong, kiên quyết không nhận người chưa thành niên xem như là giới hạn cuối cùng coi như ông ta có chút nhân tính.”

“Sau đó nữa, vì để bảo vệ tôi, Hoắc Cảnh Sơn cắt đứt với đám Trình Vạn Khoa và Tống tiên sinh, tiệm uốc tóc đường Bát Lan cũng đóng, chuyên tâm kinh doanh nhà đất. Tôi bị cưỡng chế ra nước ngoài học, nghĩ hết mọi biện pháp thu thập tin tức liên quan đến Hồng quán, lúc biết tin Hồng quán bị đóng cửa, tôi mừng đến phát khóc, mua vé máy bay lén quay về thành phố Việt Giang, liên hệ anh Trình Bắc mới biết được chị Hướng Dương chết thảm đến cỡ nào.”

“Chỉ có Trình Vạn Khoa đền tội, Tống tiên sinh vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, tôi và anh Trình Bắc không cam lòng, thế nhưng không cam lòng cũng không có biện pháp, ngay cả hình dạng gã ra sao chúng tôi cũng không biết, làm sao trả thù?”

Lý Toản nhìn Hoắc Văn Ưng và Trình Bắc: “Cuối cùng hai người vẫn mày mò tìm được đường trả thù.”

“Chúng tôi không có tiền, muốn quyền cũng không có, trước mắt mờ mịt, đành phải ngủ đông, học một ít kỹ xảo sinh tồn để bảo toàn tính mạng cũng như tính mạng của những người khác. Cho đến hai ba năm trước, tôi học xong về nước, phát hiện một phần tài liệu liên quan đến Dòng nữ thánh Maria trong két sắt ở thư phòng Hoắc Cảnh Sơn. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, tôi điều tra một chút, phát hiện đó là một viện mồ côi thu nhận phụ nữ cơ nhỡ và trẻ em bị bỏ rơi.”

Mười ngón tay Hoắc Văn Ưng siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch, ánh mắt đăm đăm: “Phụ nữ, trẻ em bị bỏ rơi, viện mồ côi… Từ nào cũng đủ để khơi gợi đoạn ký ức tối tăm nhất trong trí nhớ của tôi, tôi rất khó mà không hoài nghi.”

Hắn đột nhiên nhìn Lý Toản, ánh mắt sắc bén: “Các anh hẳn đã tra được Dòng nữ thánh Maria, chắc chắn đã nghi ngờ nơi đó.” Hắn rất khẳng định nói: “Trình Nam chính là người trốn ra từ đó, ở hiện trường cô ấy tự sát có lưu lại một cái huy hiệu tương tự của chị Hướng Dương, kiểu mẫu giống nhau như đúc, được sản xuất từ bản thiết kế của cùng một người.”

“Có một câu hỏi, bộ phận thi thể giấu trong búp bê là các cậu đặt ở tòa nhà bỏ hoang?” Lý Toản hỏi.

“… Không phải.” Nét mặt Hoắc Văn Ưng u ám, tâm trạng kích động: “Mấy năm nay chúng tôi luôn tìm kiếm thi thể chị Hướng Dương, vẫn không tìm được. Dù tìm được thi thể của chị, chúng tôi cũng sẽ nhanh chóng cho chị mồ yên mả đẹp, sẽ không nhét các bộ phận thi thể vào trong búp bê rồi ném ở tòa nhà bỏ hoang! Sao có thể sỉ nhục chị như thế?! Dù muốn báo thù cũng tuyệt đối không lợi dụng thi thể chị Hướng Dương, huống chi tùy tiện kéo một vụ án nào đó cũng đủ khiến cảnh sát coi trọng vụ án Hồng quán Thanh Sơn, hà tất phải làm điều thừa?”

“Cảnh sát không công bố vụ án búp bê giấu bộ phận thi thể trong tòa nhà bỏ hoang, tại sao tôi vừa nhắc tới, hai người liền biết bộ phận thi thể thuộc về Hướng Dương?” Chai nước khoáng bị Lý Toản bóp phát ra âm thanh giòn tan rất có tiết tấu, xen lẫn vào cuộc thẩm vấn phân tán sự chú ý của Hoắc Văn Ưng.

“Chúng tôi luôn để ý đến các thông báo có liên quan đến án mạng của cảnh sát thành phố Việt Giang, thấy búp bê, bộ phận thi thể và một vài tin tức cơ bản là có thể xác định đó chính là Hướng Dương.” Trình Bắc mở miệng: “Bởi vì trước đây các bộ phận thi thể của Hướng Dương đã bị nhét vào búp bê Hello Kitty chị thích nhất, bị Tống tiên sinh biến thái biến thành món đồ sưu tầm, búp bê Hello Kitty đó là quà sinh nhật hàng năm của Hướng Dương.”

Lý Toản: “Xin lỗi.”

Không phải Hoắc Văn Ưng và Trình Bắc, vậy là kẻ nào?

Có thể lấy đồ sưu tầm trong phòng trưng bày của Tống tiên sinh, không ngại ngàn dặm xa xôi đưa đến tòa nhà bỏ hoang, ai có năng lực này, lại còn biết rõ vụ án Hồng quán năm đó?

“Việc Trình Nam để lại huy hiệu đồng ở hiện trường phát hiện vụ án là nằm trong kế hoạch của hai người hay là ngoài dự tính?”

“Ngoài dự tính. Chúng tôi không đời nào lưu lại bất kỳ vật chứng gì khiến cảnh sát dời sự chú ý đến Hong Kong, nhằm tránh làm hỏng kế hoạch.”

Lý Toản như có điều suy nghĩ, hắn biết đại khái búp bê trong tòa nhà bỏ hoang và huy hiệu đồng ở hiện trường án mạng Trình Nam là do ai làm rồi.

***

Hong Kong, quận Trung Tây.

Buổi trưa.

Núi Thái Bình, đường Bạch Gia, một chiếc xe hơi màu đen từ từ lái vào trong gara một ngôi biệt thự giữa lưng chừng núi, cửa xe mở ra, Lý Toản đạp hai chân xuống đất, cánh tay gác lên nóc xe trêu chọc Giang Hành ngồi ở ghế lái.

“Em không biết cũng có lúc anh lái xe nhã nhặn như thế, là vì về đến nhà nên muốn làm con ngoan đó hả?”

Giang Hành đóng sầm cửa xe, thoải mái thừa nhận: “Lương nữ sĩ thích quý ông lịch thiệp. Em nhìn đi, hôm nay anh “hóa trang” thế này, có giống tối nay phải tham gia tiệc văn nghệ không?”

Lý Toản quan sát y từ trên xuống dưới, nghiêm nghị nói: “Em thấy càng giống chuẩn bị phát dâm trên phố hơn.”

Giang Hành lấy quà cáp ở băng ghế sau ra, nghe vậy nói: “Bây giờ em muốn ngủ anh.”

Hắn giật lấy quà, đi lên phía trước.

Y theo sát phía sau: “Anh ghẹo em rồi đúng không? Em muốn ngủ anh, hoặc có lẽ là… em muốn anh mặc như vậy, không c.ởi quần áo ngủ em… Anh thì không ngại đâu, em chỉ cần chọn thời gian, đôi khi chơi trò cosplay sẽ giúp tình cảm tiến triển.”

Lý Toản: “Anh như vậy có uổng công ngày hôm nay tỉ mỉ chuẩn bị cái tạo hình này không?”

Giang Hành xòe tay: “Anh trong ngoài không đồng nhất đã là chuyện bình thường rồi.”

Lý Toản không yên lòng đáp lại Giang Hành, hắn quan sát cảnh vật xung quanh, bốn phía đầy cây xanh, không khí trong lành, tầm nhìn thoáng đãng, biệt thự nằm ở lưng chừng núi, chỉ có vỏn vẹn hai ngôi biệt thự chia nhau chiếm khu đất có diện tích rộng lớn, bởi vậy khung cảnh cực kỳ đẹp và tĩnh mịch, còn có thể nghe được tiếng chim hót.

Nghe nói trên nóc biệt thự còn xây một bãi cỏ, từ nơi ấy có thể nhìn thấy thành phố phồn hoa và bãi biển dưới chân núi.

Trong lúc đang suy nghĩ miên man, bàn tay Giang Hành chợt khoác lên vai Lý Toản, hơi thở quen thuộc tức khắc bao trùm hắn, khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy nụ cười dịu dàng của y, Giang Hành lên tiếng: “Đây là nhà anh thường ở trước năm 10 tuổi, thấy cái cây xiêu vẹo đằng trước không? Là cái cây nhỏ anh trồng năm 6 tuổi, anh ham chơi, thích leo cây, kết quả đè hư thân cây, không có uốn nắn khiến nó sinh trưởng thành hình dạng như bây giờ.”

Quả nhiên Lý Toản bị thu hút, nhìn chằm chằm cái cây xiêu vẹo, đưa ra nghi vấn: “Nếu nói vậy, rễ của cây nhỏ chênh vênh, thân cây yếu, chắc chắn không chịu nổi trọng lượng của bé trai 6 tuổi, nó phải chết sớm mới đúng.”

Giang Hành: “Nói cho chính xác thì nó không tính là cây nhỏ.”

“Vậy không đến mức vì bị leo lên mà sinh trưởng dị dạng.”

Yên tĩnh một lúc, Lý Toản nghi ngờ nhìn qua, thấy Giang Hành đang sờ sờ mũi, mất tự nhiên nói: “Khi còn bé sức ăn của anh khá lớn.”

Hắn nghe vậy lập tức hiểu ra, Giang Hành khi còn bé là một cậu nhóc mập mạp.

Khuỷu tay chọt chọt vào bụng đối phương, hắn không có ý tốt hỏi: “Bao nhiêu cân?”

“37.6 kg.”

“Ồ, siêu nặng nha!”

“Đúng vậy.”

“..?”

Lý Toản cứng đờ quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy cửa biệt thự đã mở ra từ lúc nào, một người phụ nữ mặc sườn xám đen, tóc đen mắt xanh, ngũ quan tinh xảo, đường cong hài hòa đang dịu dàng nhìn họ cười.

Giang Hành lên tiếng: “Chào buổi trưa, Lương nữ sĩ.”

Lý Toản thẳng sống lưng, vô thức nói theo: “Chào buổi trưa Lương nữ sĩ.” Hắn ngớ ra một lúc mới nhận ra không đúng, vội đổi giọng: “Bác gái, chào buổi trưa, cháu là Lý Toản.”

Ánh mắt Lương Quế đầy ôn hòa và ý cười: “Mau vào đi.”

Vừa vào cửa Lương Quế đã lôi kéo Lý Toản nhìn cho kỹ, còn vuốt mặt hắn, bà rất vui vẻ nói: “Không giống Lương Mai lắm, nhưng bác vừa nhìn là thích. Lần trước nghe Lương Mai kể về cháu và *quả cam nhỏ, bác luôn muốn gặp hai đứa, bác giục Giang Hành mau đưa cháu đến đây một chuyến, thế nhưng luôn có việc bận chưa đi được, bác còn muốn năm nay ăn Tết với các cháu.”

*Lý Di Tranh em gái Lý Toản, 橙 có nghĩa là quả cam.

Từ xưa đến giờ Lý Toản không đỡ nổi sự nhiệt tình của các bác các dì, hắn ngồi xuống như một đứa nhỏ ngoan ngoãn, tùy ý Lương Quế “vân vê nhào nặn”.

“Cháu cũng rất muốn tìm thời gian rảnh đến gặp bác.”

Lương Quế hỏi: “Ăn gì chưa?”

Lúc này Giang Hành bị lãng quên nói xen vào: “Hai đứa con chưa ăn.”

“Mẹ đi nấu mì cho hai đứa.” Bà nói xong đứng dậy đi vào phòng bếp.

Lý Toản chợt nhớ tới câu thoại “nấu mì” thường thấy trong phim Hong Kong, thì ra không phải là cảnh rập khuôn.

“Lương nữ sĩ chỉ biết nấu mì.”

Lý Toản không bất ngờ Giang Hành có thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì, chỉ hỏi: “Chỉ một mình bác gái sống ở đây hả?”

Giang Hành ngồi xuống, ôm lấy hắn: “Mẹ thích yên tĩnh.” Y dừng một chút rồi bổ sung: “Kỳ thật khi anh vừa ra đời đã bị bế đi khỏi Lương nữ sĩ, nói là trước năm 10 tuổi sống ở đây, thật ra chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thỉnh thoảng trở về, dẫu vậy vẫn tạo thành hồi ức vui vẻ nhất. Cha mẹ em gái đều ở đây, nơi đây chính là nhà của anh.”

Lý Toản cầm tay Giang Hành.

Y cười một cái, không nói gì nữa.

Lá cây xào xạc, ánh nắng rọi xuống loang lổ, tiếng chim hót lanh lảnh nổi bật lên cảnh sắc tĩnh mịch. Lý Toản và Giang Hành lần đầu tiên đến Hong Kong bèn ở lại chỗ này hưởng thụ buổi chiều nhàn rỗi hiếm có.
Chương trước
Chương sau