Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Chương 6: Xuyên việt rồi (6)

Chương trước
Chương sau
Vượt qua rừng bảo hộ là vùng kiến trúc của nhân loại đã bị mạt thế chà đạp.

Khu chăn nuôi không mấy lớn, so với rừng bảo hộ thì nhỏ hơn khoảng hai lần. Tuy là vậy nhưng muốn trong thời gian ngắn tìm được mục tiêu là chuyện không thể.

Rất may là khi ra khỏi phạm vi của rừng bảo hộ thì các thiết bị khoa học có thể sử dụng bình thường.

Uvular dựa theo “đường tịnh giới” để xác định ví trị của XTz – 01. Đồng thời chỉ huy đội A, B, C làm 3 mũi nhọn, cùng lúc bao vây mục tiêu.

Bọn hắn muốn bắt sống XTz -01 để hoàn thành nhiệm vụ, nếu không thì chuyện này rất đơn giản: thiết lập tọa độ bằng “đường tịnh giới” của mục tiêu rồi nằm ở nhà mà xả đạn!

Nhiệm vụ này là một phần trong kế hoạch bí mật của Trật Tự Khư Thần, thế nên ngoại trừ Karachi thì chẳng ai trong Đội Biệt Giá biết rõ mục đích của kế hoạch lần này, bao gồm cả đội trưởng Uvular!

Nhưng điều này cũng không quan trọng, bọn hắn chỉ cần biết thực hiện mệnh lệnh, còn nguyên nhân, nguồn gốc gần, nguồn gốc sâu xa gì đó bọn hắn cũng không để tâm. Trừ khi là ngại mình sống lâu.

Uvular cũng cho là như vậy, nó không thông minh, không quyết đoán; nhưng ngược lại là một con kiến biết tức thời, biết bản thân mình cần làm gì. Vì thế mà hắn có thể trèo lên cái ghế đội trưởng mà chẳng mấy công cán.

Và nhiệm vụ lần này cũng vậy, Uvular không quan tâm XTz – 01 là cái gì, chỉ cần biết bắt sống nó là hoàn thành nhiệm vụ. Cái chức này, đãi ngộ này, tiền lương này, nó có thể tiếp tục nuôi sống vợ con.

Mặc dù Karachi và Uvular trái ngược nhau hoàn toàn, nhưng điểm này họ lại tương đồng đến kì lạ.

Hai con kiến cầm đầu, cùng mục tiêu nhưng khác mục đích đang truy tìm XTz- 01, mẫu vật quan trọng.

Trong khi đó, mẫu vật của bọn hắn đang vô ưu, vô lo, nằm nhoài người trên tầng cao xem hai con quái đánh nhau như xem phim ở rạp.

Thiếu mỗi túi bỏng ngô nữa là đủ bộ.

Nói tới chuyện này thì phải nói từ khoảng 2 tiếng trước.

Lý Khang đã có một đoạn thời gian an toàn đủ dài để cơ thể hồi phục, cũng như tâm lý được thoải mái hơn.

Mặt khác, cơ thể hắn đã tiêu hao một lượng lớn năng lượng, thời điểm hiện tại có lẽ là thời gian ăn buổi sáng. Nhưng vì đang kẹt ở thế giới quỷ quái này, Lý Khang cũng không biết đào đâu ra củ khoai để lót dạ.

Hắn chỉ có nước đi bước nào tính bước đó, cố gắng làm sao để không trở thành bữa ăn cho lũ quái là được.

Lý Khang vẫn duy trì tính cảnh giác như cũ, hơn nữa, nhờ vị trí quan sát thuận lợi hắn có thể hoạch định một lối thoát nữa nếu có lũ quái bất ngờ hỏi thăm.

Rột rột rột rột

“Lại đến rồi!”

Ngựa quen đường cũ, Lý Khang trở người, nấp sau bức tường, hơi nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Vật tới là loài quái tựa như một con sâu khổng lồ, nó cao hơn 4 mét, chiều dài chừng 20 mấy mét, cả người nó tua tủa các sợi gai dựng đứng.

Phần đầu của nó có một cái mồm to và đen như hố đen ngoài vũ trụ, còn phần đuôi thì có kết cấu y hệt như phần đuôi của rắn đuôi chuông.

Răng của nó trắng muốt, nhìn như thanh kiếm bén và nhọn, chúng mọc đầy miệng; cá biệt còn cái răng mọc ngược, đâm xuyên qua chính cái mồm của nó.

Nó không có mắt, nhưng nó lại có hai cái sợi râu thật dài mọc trên đỉnh đầu. Đầu kia của sợi râu là một quả cầu to như trái banh, phát ra ánh sáng trắng. Chúng cứ mặc nhiên đung đưa qua lại, tùy theo cử động của con sâu.

Linh cảm nói cho Lý Khang biết, hai quả cầu phát sáng kia không có đơn giản như vẻ bề ngoài.

Lại nói, ngươi không có mắt để thấy đường thì bật đèn pin lên làm gì?

Không dùng cho bản thân thì chắc chắn là cho kẻ địch!

Ngay khi con sâu kia còn cách Lý Khang một khoảnh chừng 2 km thì hắn đã nghe âm thanh mà nó di chuyển, tựa như cơn động đất ở tần số nhỏ.

Dùng đầu gối cũng có thể hiểu nó nặng đến cỡ nào.

Điều này lại lần nữa đánh thức lòng hiếu kỳ của Lý Khang, ấn tượng của người lò xo đối với hắn ở lúc trước không nhỏ.

Bây giờ lại lòi ra thêm một con sâu, nếu có thể thì hẳn phải nên nghiên cứu tốt một phen.

Mớ lò xo mà hắn chôm được còn chưa biết ứng dụng vào gì đâu. Nếu mà kết hợp với mấy cái răng nhìn như cây kiếm thế kia tạo thành cối súng cơ bản thì hết xẩy con bà Bảy luôn.

Nghĩ vậy, hắn không khỏi mỉm cười nhưng ngay lập tức nụ cười tắt lịm.

“Con mẹ nó, sao mày lại đến đây?”

Con sâu khổng lồ kia đột ngột di chuyển về phía hắn, làm Lý Khang không khỏi tái phát bệnh cũ.

Hắn dựa theo kế hoạch tẩu thoát vừa mới nghĩ ra mà lại chạy tiếp.

Phía sau căn nhà mà hắn đang ở, cách hai con đường là một cái tòa nhà có kiến trúc mái vòm, là nơi ẩn náo tốt nhất ở hiện tại. Lý Khang không do dự gì mà nhắm mắt chạy thẳng tới đó.

Trong thời gian nghỉ ngơi lúc trước, hắn đã diễn tập mọi tình huống có thể xảy ra, suy nghĩ các biện pháp ứng phó tạm thời.

Nhưng mà hắn không ngờ đến, quái vật lại tìm đến hắn nhanh như vậy.

Hơn nữa, loại quái vật to lớn như con sâu kia cũng nằm ngoài dự tính của hắn. Khiến cho đa số biện pháp đối phó đều phá sản.

Rít rít rít

Nhưng mà Lý Khang còn chưa kịp chạy đến cầu thang bên dưới, con sâu khổng lồ đã liên tục lắc lắc cái đuôi.

Nhất thời, Lý Khang không thể cử động. Dù chỉ là một ngón tay.

“Medusa còn phải nhìn vào mắt mới bị hóa đá, còn con sâu này chỉ cần nghe thấy âm thanh cũng dính skill?!”

“Con mẹ nó, mày tên là sâu đá mới đúng!”

Mặc dù mức độ tấn công là khác nhau, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ làm Lý Khang một lần nữa thay đổi nhận thức về thế giới này.

Rột rột rột rột

Rà rà rà rà

Bỗng nhiên, từ trên bầu trời truyền đến tiếng thét chói tai. Nghe như hàng xóm hát karaoke vào giữa trưa.

Hai tai của Lý Khang vì không chịu nổi áp lực của tần số cao mà bắt đầu rỉ máu, hai tròng mắt cũng nổi mạch máu đỏ lòm.

RÀ RÀ RÀ

Chỉ khi hai mắt của Lý Khang chảy huyết lệ, cả người cũng ngã khụy xuống, thứ âm thanh dị thường kia mới biến mất.

Hắn cắn răng chịu đau, cố lếch người đi về phía cầu thang, mong mau mau chạy khỏi nơi quái quỷ này.

Lúc này, đầu óc của hắn đã chịu tổn thương cực điểm, không còn mấy tỉnh táo, hai mắt cũng bị một lớp máu đỏ chồng lên, mơ mơ hồ hồ đi về phía trước.

“Mạng nhỏ mới là quan trọng!”

Lý Khang chẳng còn tâm tình gì mà đi phân tích lũ quái vật, hay là biện pháp đối phó.

Chết rồi, mọi thứ là vô nghĩa!

Lý trí của hắn có mạnh mẽ cỡ nào, có ưu việt bao nhiêu; nhưng cơ thể hắn vẫn là loài người, vẫn bị ràng buộc giới hạn.

Lý Khang ngã nhào về trước, trong đầu toàn tiếng ong ong quen thuộc.

Hắn chỉ mong lần này có thể xuyên việt trở về.

Cứ tưởng, hắn phải trở về Trái Đất, nhưng không. Không biết bằng một cách nào đó, mặc dù cơ thể đã sụp đổ nhưng dòng suy nghĩ của hắn vẫn linh hoạt, đầu óc tư duy chuyển động không ngừng.

Có một cảm giác lạ không thể diễn tả bằng lời, Lý Khang không thể mở mắt ra nhìn nhưng hắn biết chắc rằng bản thân vẫn còn ở nơi quái quỷ đó. Hắn vẫn là con mồi của con sâu đá khổng lồ kia.

Nhưng rõ ràng hơn cả thảy, hắn không nhìn thấy nhưng hắn có thể cảm nhận, thứ mà hắn cảm nhận được bằng cảm giác ảo lại chân thật hơn đôi mắt của hắn!

Hai vầng trăng vẫn trôi nổi trên bầu trời phương bắc. Xanh và trắng giao nhau, bọn chúng đã hợp lại thành một điểm duy nhất nằm trên một đường thẳng, tựa như là nhật thực hay nguyệt thực gì đó ở Trái Đất.

Vì Lam tinh to hơn Bạch tinh, nên Lam tinh hoàn toàn nuốt chửng Bạch tinh.

Và khi ánh sáng từ Bạch tinh dần tắt hẳn.

Lý Khang cũng cảm nhận được từ hướng Tây cách chỗ này tầm 4 km, có một con quái vật khác đang lao đến đây với tốc độ chóng mặt.

4 3 2 1 0

Khi còn trong phạm vi 100 mét, hắn đã rõ ràng có thể cảm nhận được nó.

Con quái này có nhân dạng như một nửa trên của cơ thể sinh vật linh trưởng, rất có thể là loài người.

Đầu của nó nát bét, chỉ mơ hồ nhìn thấy cột máu nhỏ không ngừng trào ra từ đó, phủ khắp cơ thể nó. Con quái vật đã kinh dị lại càng thêm kinh dị.

Hai cánh tay của nó thật dài, nhưng cũng cực kỳ gầy gò, nhìn như hai cái tay giả của người tuyết. Các móng tay của bàn tay nó sắc nhọn không kém gì răng của con sâu khổng lồ kia, có khác là một bên đen xì xì, một bên trắng muốt.

Chính vì chỉ có nửa người trên, từ phần hông trở đi, không có gì làm điểm kết nên toàn bộ nội tạng của nó cứ vương vãi ra ngoài. Máu me cũng theo đó tràn ra, tạo thành một con đường máu mỗi nơi nó đi qua.

Tổng thể, quái vật nửa người cao hơn 5 mét. Nó di chuyển bằng cách dùng hai tay chống mặt đất, lấy sức mà bật về trước.

Đơn giản, thô bạo. Nhưng vận tốc đạt được là không hề nhỏ.

Vừa quan sát, Lý Khang cũng bắt đầu phân tích trong đầu một số đặc điểm của loại quái này.

Nhưng hắn chưa kịp nghĩ cái gì thì nửa người đã nhảy lên mình con sâu khổng lồ kia điên cuồng cào cấu.

Rít rít rít

Dù bị tấn công bất ngờ nhưng sâu đá không hề tỏ ra yếu kém chút nào, nó ngay lập tức lắc đuôi nhằm “hóa đá” nửa người.

Nhưng ngoài dự tính, skill đó không hề có ảnh hưởng nào lên nửa người, không hề làm chậm bước tấn công của nó.

Sâu đá nổi giận, liên tục lắc đuôi nhưng vẫn như cũ vẫn không si nhê gì nửa người.

Lúc này nửa người đã xé rách được một mảng lớn trên mình sâu đá, ép con sâu đá phải thay đổi biện pháp tấn công.

Chỉ thấy các sợi gai trên mình sâu đá bỗng nhiên phun ra một màn sương xanh đen. Màn sương này, không nhanh không chậm chui vào người của nửa người.

Cơ thể nửa người bắt đầu bị mục rửa, chưa đến 1 phút, nửa người chỉ còn khung xương trơ trội.

“Xong..rồi? Bá đạo như vậy!”

Lý Khang không khỏi giật mình một cái, hắn cảm thấy chỉ mới là skill hóa đá là skill định hướng mà hắn đã bán sống bán chết.

Còn skill phun sương này, vừa là skill chỉ định mục tiêu, lại vừa có sức hủy diệt không hề nhỏ.

Nhưng còn chưa kết thúc, khung xương kia ngẩn đầu lên trời thét thảm một tiếng.

RÀ RÀ RÀ

Skill này không nhắm vào Lý Khang nên hắn không bị thương thêm, nhưng con sâu đá thì không chịu nổi tần số cao ở khoảng cách gần như vậy.

Lớp da trên người sâu đá bắt đầu nổ lốp ba lốp bốp, các sợi gai cũng bị ép dừng thi triển skill. Mảng thịt bị cào ra trên người nó càng thê thảm hơn, chỉ thấy trên đó đột nhiên có một đám giòi bọ bò lúc nha lúc nhúc.

Đám giòi bọ này rõ ràng là do khung xương thả ra, bọn nó liên cuồng cắn phá huyết nhục của sâu đá.

Tốc độ là rất nhanh, dù ở khoảng cách xa nhưng Lý Khang vẫn có thể cảm nhận tới là đám giòi bọ đã đục xuyên qua bên kia của con sâu đá.

Lúc này, sâu đá không chịu nổi sức tàn phá của đám giòi bọ đang cắn xé cũng như khung xương đang dùng móng tay của nó để róc ra từng mảng từng mảng thịt. Nó điên cuồng lắc người, nhằm muốn hất tung đám ngoại lai ra khỏi cơ thể, nhưng bọn kia giữ vị trí quá tốt. Ép nó phải dùng đến skill cuối, lá bài tẩy của nó.

Hai quả cầu trên đầu của nó bỗng nứt ra, chảy xuống một chất lỏng màu xanh sền sệt, y hệt như nước mũi của mấy con bệnh mắc sổ mũi nước. Chất lỏng nhanh chóng phủ hết người nó, bao quát cả đám giòi bọ và khung xương.

Khung xương biết mình đã lọt hố, nhưng đã leo lên lưng cọp, nhầm, lưng sâu thì phải chơi tất. Nó cũng bắt đầu lấy ra lá bài tẩy của bản thân.

Vì khung xương nghĩ, một là nếu thua thì là ôm bom cùng chết, hai là nếu thắng thì nó và đám giòi bọ đều có lời hơn. Có được bao nhiêu đây huyết nhục của sâu đá sẽ khiến chúng nó no được vài bữa.

Khi chất lỏng xanh sền sệt kia đã phủ đầy, khung xương cũng bắt đầu hành động. Nó co người lại, tìm cách chui đến cái lỗ mà đám giòi bọ đã đâm xuyên qua, sau đó cả người nó hòa tan lại với nhau tạo thành một khối hình cầu trắng muốt. Khối hình cầu này đường kính không lớn, chỉ to bằng cái bánh xe nhưng mà chưa đầy 2 giây sau, khối hình cầu liên tục mọc ra gai nhọn, đâm xuyên qua cả người sâu đá, đồng thời quả cầu gai này cũng liên tục xoáy sâu tại chỗ nhằm tạo ra sức phá hoại lớn nhất.

Sâu đá thấy vậy, vội vàng điều chỉnh chất lỏng xanh tập trung lại chỗ quả cầu gai. Nhưng càng tập trung lại, cầu gai lại xoáy mạnh hơn, cứ như là nó dùng dinh dưỡng của chất lỏng xanh để chống lại chính chủ nhân của nó.

Ẹt ẹt ẹt

RẦM

Sâu đá ngã xuống tạo thành một hồi động đất, nó không còn sức phản kháng chỉ đành để mặc quả cầu gai hành hạ bản thân.

Đến chết nó cũng không biết vì sao mấy skill cỉa nó lại vô dụng với đối thủ. Nó không biết nhưng Lý Khang biết.

Thứ nhất là vì nửa người không có tai, không có tai nên không nghe thấy được loại âm thanh do cái đuôi của sâu đá phát ra.

Thứ hai, quả cầu trên đầu của sâu đá chính là cục pin dự phòng.

Lý Khang cho rằng, khi sâu đá phá vỡ quả cầu làm chất lỏng xanh chảy xuống, thì cơ bản là sâu đá muốn trị thương chứ không phải một mất một còn với khung xương. Nhưng mà bởi vì hình dạng của nửa người, nó liên tục mất máu và năng lượng mỗi khi di chuyển thế nên khi nó cảm nhận được nguồn năng lượng tươi mát đang chảy quanh nó thì khác nào là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi. Nó đâu ngu dại gì mà không húp một hơi.

Ở phương diện khác, phương pháp tấn công của nửa người rất toàn diện, không có kẻ hở. Hơn nữa lúc mà nó thét thảm thì nó là đang phun nước miếng lên khắp nơi, nên skill này hoàn toàn bất đồng với skill lắc đuôi của sâu đá.

Nước miếng của nó cũng rất độc, không chỉ là hoại tử sâu đá mà còn cấy ra một đám giòi bọ để cắn xuyên người nó.

Có thể nói, nửa người là khắc tinh của sâu đá.

Và kết quả là sâu đá chết, nửa người toàn thắng.

Mặc dù trong cuộc chiến này hắn chỉ là nạn nhân, nhưng Lý Khang đã rút ra được rất nhiều bài học.

Tỉ như lừa trong lừa của sâu đá, hoặc là phương pháp tấn công ngụy trang của nửa người.

Mặc dù bọn chúng đều là quái vật, tính luôn cả người lò xo thì hắn không nghĩ quái vật chỉ biết tấn công theo bản năng. Mà giữa chúng có trình độ trí tuệ nhất định.

Game đã khó, nay lại càng khó!

Sau khi nửa người đánh chén xong, Lý Khang chắc chắn là bữa tráng miệng!

Thậm chí nó còn không quản Lý Khang có bỏ chạy hay không. Vì nó biết, hắn không thể chạy thoát!

Lý Khang không khỏi đổ mồ hôi hột, nhưng lúc này, trong “tầm mắt” của hắn đột nhiên xuất hiện 3 luồng di chuyển từ 3 hướng khác nhau đang tiến về phía hắn.

“Thôi bỏ mẹ rồi! Xuân này con không về!”

Skill cảm ứng này, Lý Khang đánh giá rất cao. Mọi thứ đều rất tốt, giống như skill này là dành riêng cho hắn vậy.

Nhưng bây giờ hắn chỉ ước thà không có còn hơn.

“Không đúng! Từ lúc nào mà mình đã dễ dàng đầu hàng như thế!”

Tự tát mình một bạt tay, Lý Khang lắc lắc đầu, cố gắng tập trung suy nghĩ, tìm đường sống trong hướng chết.

Nghĩ nghĩ, hắn chợt nhớ đến một điều, sâu đá và nửa người đánh nhau không phải vì miếng mồi sao?

Mà miếng mồi ở đây không phải hắn thì là ai?

Lúc này, Lý Khang không biết là nên khóc hay nên cười.

Dẫu vậy, đầu óc của hắn vẫn tiếp tục suy nghĩ biện pháp.

Và phương pháp tối ưu nhất là, đưa thân nộp mạng!

Không sai, chi bằng chờ chết thì chúng ta có thể đưa thân vào miệng quái để nó mau mau kết thúc sinh mệnh này.

A không đúng, là hắn muốn tái diễn lại trường hợp ban nãy, tức là hắn muốn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Không cần biết kẻ đang đến là địch hay là bạn, hắn vẫn muốn đưa thân vào miệng nửa người.

Vì nếu là bạn thì sẽ cứu hắn, còn là địch thì hai bên sẽ đánh nhau giành giật hắn y như cái tình huống trước đó.

Dù là diễn biến nào thì hắn cũng có lợi, còn nếu không như hắn nghĩ thì hắn chỉ biết nói: “Bye bye, say oh yeah!” thôi.

Không còn chần chờ gì thêm, dựa theo skill cảm quan, Lý Khang thành thật đi đến trước mặt nửa người.

Sa lạp sa lạp

Nửa người còn đang bận đánh chén số thịt còn thừa lại, không mảy may quan tâm Lý Khang.

Thừa dịp ở cự ly gần, hắn âm thầm đánh giá lại một phen.

“Còn chừa lại bộ hàm của sâu đá. Rất tốt, làm tốt lắm, cuối tháng ta thưởng thêm tiền!”

Cùng lúc đó, khi Karachi và Đội Biệt Giá còn cách Lý Khang chừng 1 km thì đã nhận ra tình huống dị thường của Lý Khang. Chuyện này nằm ngoài dự tính, nên bọn hắn chỉ biết chờ đợi quyết định của Karachi.

Karachi thấy vậy cũng chau mày, nhưng cũng không lâu lắm ông ta liền ra lệnh miểu sát nửa người, bắn gây mê XTz – 01.

Uvular dẫn theo đội A đáp xuống tòa nhà ban nãy mà Lý Khang ở, lắp sẵn bộ súng ngắm chỉ thẳng vào nửa người. Các thành viên còn lại quan sát bốn phía, đề phòng bất ngờ.

Đội B, C cũng bộc hậu từ phía trước và phía sau chừng 5 km, rắc ra bột Bội quang dùng để ngăn cản các loại quái vật khác tiến vào phạm vi nhiệm vụ.

Karachi dựa theo “đường tịnh giới” mà tiếp cận từ sau lưng mục tiêu.

Lý Khang cũng dùng skill cảm quan mà rõ ràng đối phương. Quả đúng như hắn nghĩ, không cần biết lý do là gì, nhưng mà chỉa súng vào hắn thì chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Đã diễn thì phải diễn cho đạt, hắn từng bước lại gần bộ hàm của sâu đá, nhặt một cái răng lên đâm vào nửa người.

Lúc này, nửa người đã ăn gần hết sâu đá nên nó hồi phục hơn phần nữa, các bó thịt và da, cơ quan nội tạng các thứ đã mọc ra. Nhưng ngay khi cái gan vừa mọc xong thì nó đã bị thọt lủng một lỗ to tổ bố.

RÀ RÀ RÀ

Nửa người bị chọc đau, nó quá giận mà vung tay nhắm vào Lý Khang, ý định bỏ vào mồm một phát nuốt sống luôn.

Nhưng tay nó còn chưa kịp chạm vào một sợi tóc của đối phương thì chỉ nghe “píu” một cái, nửa người như một bông hoa máu nở rộ.

Xác thịt, xương cốt, nội tạng của nó không còn lại gì. Tất cả đều như tan vào trong không khí, biến mất như chưa từng tồn tại chỉ vì một tiếng “píu” kia.

Lý Khang sợ, hắn thực sự sợ hãi. Hắn không còn lý trí hay can đảm gì nữa, chỉ biết ngã uỵch xuống đất.

Đã lâu lắm rồi hắn chưa từng sợ đến vậy. Ngay cả đoạn thời gian kinh khủng lúc trước so với hiện tại thì chỉ là cháu trai gặp ông nội.

Cả một con quái vật to đùng như vậy, nói biến mất là biến mất. Nếu điều đó diễn ra đối với hắn thì hắn có khác gì con sâu đá lúc trước đâu? Đều là đến chết cũng không biết vì sao lại chết!

Rất nhanh Karachi liền tiếp cận, bắn một mũi gây mê vào cổ Lý Khang trong sự buông xuôi bất lực của hắn.

Đôi mắt đã nhắm nghiền từ lâu nhưng bây giờ mới là lúc hắn mất đi ý thức thực sự.

Dẫu thế skill cảm quan vẫn còn hoạt động, nó nhìn thấy hết thảy, ghi lại mọi thông tin trong khoảnh khắc cuối cùng.

Và dù là chỉ trong sát na giây, nó vẫn đủ để lôi kéo Lý Khang vào “Cơn ác mộng vĩnh hằng”.

Khi hai vầng trăng tách rời nhau, bầu trời đột nhiên xuất hiện ánh sáng tím xanh kì lạ, nó len lỏi qua từng ngọn cây, vách đá. Soi sáng hết thảy thiên hạ, rột rửa đi mọi tâm hồn đang sa đọa, thoái trào từng ngày.

Nơi Lam tinh và Bạch tinh sắp lặn xuống, cũng là nơi Tử tinh đột ngột mọc lên. Tử tinh rất lớn, nó to gấp 4 lần Lam tinh và Bạch tinh cộng lại.

Không lâu sau đó, vận tốc quay của Bạch tinh nhất thời cao hơn Lam tinh, cũng vừa khéo khi Tử tinh đã nằm giữa hai vầng trăng này. Vành đai của Tử tinh như một chiếc cầu, liên kết cả ba mặt trăng lại, chia cắt bầu trời làm hai nửa trong ánh sáng màu tím xanh huyền diệu.

Karachi phản ứng nhanh nhất, khi vừa thấy ánh sáng tím xanh len lỏi thì đã ra lệnh tập trung đội hình, dùng “Tối kiên cường” hay còn gọi là FG -111 để chặn lại nguồn sáng vẫn còn mỏng manh kia.

Nhưng tất cả đều đã quá trễ, kế hoạch của Karachi đã phá sản!

Chương trước
Chương sau