Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Chương 11: Bắt đầu trò chơi

Chương trước
Chương sau
Vừa nhóm được đống lửa, Lý Khang mới có thể ngả lưng nghỉ ngơi sau ngày dài chạy trốn.

Lúc này, Xích Quả đã to đến mức che lấp một góc tư bầu trời. Khiến cho ánh trăng vốn hiu hắt khi tàn, giờ lại càng éo le hơn.

Cả bầu trời như nhiễm máu, những hạt mưa cứ trút xuống không ngừng mang theo những hạt vật chất kia từng chút từng chút thấm sâu vào lòng đất.

Lan tỏa đi tứ phía.

Từ xa nhìn lại, cả thành phố S như đang bị ngâm trong một cốc thủy tinh trong suốt chứa đầy chất lỏng đỏ sền sệt được đậy bằng cái nắp màu đỏ tía có dạng hình cầu đang trôi nổi trên không trung.

Chất lỏng này, không ngừng biến hóa. Dần dần nó cũng kiến tạo xong đội ngũ quái vật của mình – muôn hình vạn trạng.

Tất cả đội quân của chính phủ phải thừa nhận thất bại cay đắng của mình mà lui quân, chỉ biết phong tỏa giới nghiêm, đề phòng tình huống tương tự nếu có ở thành phố khác.

Nhưng đồng thời, ở phương diện khác, Tổng chỉ huy quân đội đang nghe theo ý kiến của Đội Đặc Nhiệm để tạo ra vũ khí sinh học dựa trên mã gen tổng hợp của những học sinh bị bắt kia.

Nhưng chính vì có lẫn lộn với một nhân loại chính gốc khác, mà các vũ khí này không thể hoạt động trơn tru. Điều này lại khiến tiến độ tiêu diệt Xích Quả phải hoãn lại một khoảng thời gian nữa, mà trong khi đó Xích Quả đã âm thầm nhân bản bản thân thành công.

Ít nhất 2 bản sao khác của nó đã chui xuống lòng đất, lặng lẽ di chuyển đến thành phố khác.

Một số tế bào trong cơ thể Lý Khang nghe theo tiếng gọi nguyên thể của chúng mà bắt đầu thức giấc.

Trên lớp da, các tế bào lần lượt mở mắt, sau đó không ngừng phân tách rồi lại tự hủy, lớp da cũ nhanh chóng được thay thế hoàn toàn, cấu trúc và thành phần cấu tạo nên xương cũng tương tự như thế mà biến đổi theo.

Một cách đồng điệu và trực tiếp, từ trong ra ngoài.

Sau tất cả, mọi thứ đều trở về như lúc ban đầu.

Giống như việc nâng cấp hệ điều hành cho máy tính vậy. Bề ngoài nó vẫn là cái máy tính đó, vẫn dài nhiêu đó, rộng nhiêu đó, nhưng chỉ khi mở máy lên thì mới biết được mọi thứ đã khác đi rõ rệt.

Nhưng điều này ngay cả kí chủ của chúng là Lý Khang vẫn không mảy may hay biết mà an lành ngon giấc.

Rột rột.

Loáng thoáng nghe thấy động tĩnh, Lý Khang liền bật người dậy, tay phải quơ lấy ngọn giáo để bên cạnh phóng về phía phát ra âm thanh dị thường.

Grừ grà

Từ trong bụi cỏ ló ra một sinh vật tựa như loài hổ, chân to như chân voi, đuôi tựa đại bàng, trên đầu mọc đầy những cánh tay người không ngừng ngọ nguậy, trên lưng nó cõng lấy một cái sọ người to khủng bố.

Nó nhe răng, để lộ ra hàng ngàn con rắn đang bò lúc nhúc trong đó, liên tục gầm gừ khiêu khích Lý Khang, bản thân nó tuy là e dè hắn nhưng không hề có ý muốn nhân nhượng. Ngược lại, càng e dè thì sự hiếu chiến ẩn sâu trong bản năng nó ngày một nâng cao. Tức nước vỡ bờ, nó đột nhiên nhảy vồ về phía hắn để đớp một cái.

Lý Khang tuy là bất ngờ nhưng không bị hoảng, tay trái nắm lấy đống củi đang cháy hừng hực đút thẳng vào cổ họng nó, tay phải sẵn dịp cầm cây rựa đực, liền lách người bổ thẳng vào cái sọ trên người sinh vật kia.

Két két

Chân sinh vật kia vừa chạm đất thì nó bị Lý Khang đạp một phát ngã nhào, thấy đối phương mất thăng bằng hắn liền dùng cây rựa bổ vào đầu nó, chất lỏng xanh đen không ngừng chảy ra từ đó.

Những con rắn đang lúc nhúc trong miệng sinh vật kia cố gắng bò ra khỏi vòm miệng, trườn ra bên ngoài để cắn Lý Khang. Nhưng vì chúng đã bị ngọn đuốc chặn ngay họng nên chỉ còn biết hét thảm trong tàn đuốc như lửa địa ngục kia

Lý Khang minh bạch hơn cả thảy, sức lực của hắn là nhất thời, nên chỉ có thể tìm cách mau mau kết thúc sinh mạng của nó. Còn nếu kéo dài lâu, đối phương lật người được, thì kẻ nằm xuống chắc chắn là hắn.

Nhưng mà, người tính không bằng trời tính. Cây rựa của hắn vô tình bị kẹt lại bởi vết nứt trên hộp sọ của sinh vật kia, hắn cố hết sức vẫn không thể gỡ nó ra được. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể dùng tay không đấm quái, nhưng bất ngờ thay, hắn chỉ đánh một cú vô thưởng vô phạt mà con quái kia lăn đùng ra chết.

Lý Khang còn đang cho là quái giả chết, thì thân xác sinh vật đó bất ngờ biến hóa thành hai loại chất lỏng kì dị màu đỏ tía và màu xám tro, chúng cộng hưởng nhau, song hành với nhau, liên tục nảy nở, sau đó hướng về phía Lý Khang mà nhảy đến.

Hắn cũng hoảng, đành phải cắm đầu chạy. Nhưng tốc độ kia là quá nhanh, chỉ trong một cái nháy mắt mà đã chui vào hết trong người Lý Khang. Hay nói đúng hơn là đã đồng bộ tất cả với hắn.

Lý Khang như bị hóa đá mất, vẫn giữ nguyên tư thế đang chạy trên không. Nhưng trên gương mặt hắn, các loại biểu cảm biến hóa không thôi: có vui sướng, có đau khổ, khi mừng rỡ, lúc lại hụt hẫng,...

Như hắn vừa nhớ ra điều gì, lại tựa vừa quên đi thứ gì.

Nhân dạng thay đổi, tâm trí thay đổi.

Hắn, không còn là con người.

...

Đôi chân họ rung cầm cập, mặt cắt không còn giọt máu, cả người ngây ra như phỗng, trong lòng họ dậy sóng điên cuồng. Họ nín thở và bất động, sợ rằng chỉ một động tĩnh nhỏ của bản thân cũng đủ để rút dây động rừng.

Làn da họ tái nhợt không còn chút sắc hồng, mồ hôi nhễ nhại, lông tóc dựng đứng, cổ họng khô khốc, đôi môi khép mở, giọng nói cũng trở nên khàn đặc, thậm chí không phát ra nổi âm thanh.

Họ choáng váng, run rẩy, đôi mắt không ngừng đảo qua đảo lại mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào đối tượng khiến họ sợ hãi.

Hai đồng tự giãn ra, toàn thân cứng nhắc, đôi tay vô thức làm động tác phòng thủ.

Cảm xúc đột ngột này thậm chí có thể dẫn đến khuynh hướng trốn chạy, họa chăng đến cả một chiến binh dũng mãnh cũng không biết phải làm gì trong tình huống ấy.

Đứng đối diện họ là một con báo hoa mai, có điều con báo này là do vật chất kì lạ của Xích Quả cấu thành. Con báo này không chỉ biết nói tiếng người, mà nó còn biết tư duy, suy nghĩ như một người trưởng thành.

Nó đang đắn đo, lựa chọn nguyên liệu chính cho bữa ăn trưa của nó. Vốn dĩ, nó không kén ăn như vậy, nhưng mà dạo gần đây nó săn được khá nhiều con mồi nên nó cũng học theo loài người chuyện kén cá chọn canh.

Cuối cùng, nó chọn ra một cô bé chừng 13 – 14 tuổi, mặt mày lem luốc, đầu tóc như ổ quạ, quần áo cũ kĩ. Nó nhớ con vật này là nó bắt được vài hôm trước, trong lúc đi ngang qua một cánh đồng ngô.

Nó bỏ đói mấy con vật này đã mấy ngày rồi, thỉnh thoảng nó lại vào khu nuôi nhốt để dọa chạy đám thức ăn này một chút, rồi cho một ít nước uống. Điều này không những không khiến “thức ăn” ốm tong teo đi, mà ngược lại thịt nó săn chắc hơn cả thảy, chất lượng thịt cũng dai ngon hơn.

Hai mắt con bé đỏ hoe, khóc không ra nước mắt, cũng chả có sức lực để kêu cứu. Con bé bất lực, buông xuôi đi vận mệnh chính mình, cố nhắm mắt thật sâu, để không nhìn thấy đau đớn nào. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, lặng lẽ tự đấm ngực một cái, con bé chỉ mong mau mau chết đi.

Chết rồi, nó sẽ gặp lại ba mẹ nó, ông bà nó.

Con báo hoa mai nhe răng, cười đắc ý.

Nó nhẹ nhàng dùng một tay nắm lấy hai chân con bé treo ngược lên. Thong dong đi về phía cửa lồng, nó cũng chẳng buồn để khóa lại.

Bởi suy cho cùng, kẻ thắng làm vua.

Vũ khí bí mật không thể hoạt động, nhân loại thất thủ. Đành rằng sống co ro trong những tòa thành bay ở tít ngoài biển khơi - tuyến phòng hộ cuối cùng của nhân loại.

Những bản sao của Xích Quả liên kết lại với nhau, tạo thành một vòng cung khổng lồ trên không trung.

Từ những quả cầu đỏ tía, nó dần cụ thể hóa thành những người đàn ông đang quỳ gối, giơ hai tay lên cao, chống đỡ lấy nguyên bản Xích Quả - một cái vương miện không rõ hình hài.

Chương trước
Chương sau