Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Vợ Ơi... Bớt Diễn Dùm Anh!!!

Trích đoạn nhỏ:
Giang Tiêu nghiêng đầu nhìn, sau đó lấy ngón tay đì trán Mộ Đình:"Mặt bà có phải là quá dày rồi không? Đi đi, đi với tui tui bao trà sữa bà." "Đi, đi luôn " - Mộ Đình nghe thấy 2 tiếng trà sữa, 2 mắt sáng lên, liền lập tức kéo tay Giang Tiêu lôi ra ngoài.   Giang Tiêu đi sau, chỉ còn biết xót thương cho cái ví của mình, mà công nhận, mồi nhử trà sữa, nhử ai trúng đó, quá vi diệu. Giang Tiêu không ngạc nhiên lắm với cái trí hiểu biết bằng con muỗi của Mộ Đình. Anh thích Mộ Đình rất lâu, nhưng liệu rằng, số phận có cho họ đến với nhau khi đã có sự xuất hiện của một người khác, và nó là sự đe dọa..
Cô và anh, là hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau, cô đi đường cô, anh đi đường anh. Cô hiện đang là một sinh viên, còn anh, phía sau anh là cả một ngôi vị cao cao tại thượng, không ai ngờ được. Họ lại bất ngờ đi qua nhau, mà hai đường đi của họ vốn song song, lại trở nên cắt ngang nhau chỉ trong một tích tắc.
Tàn dư của dư luận, hơi thở phả bên tai, áp nhẹ vào má anh, mặc kệ chốn thị phi ngoài kia, bên anh, là biển trời dịu dàng và yên bình nhất. Tàn hơi chút mùi máu, bỏ mặc tiếng thét kia, đi về nơi có em, lòng nhẹ nhàng hạnh phúc, vuốt ve mái tóc mềm, bình yên gọi tên em, cùng đi qua đả kích, cùng vùi vào lòng nhau, nghe em kể chuyện vui, anh chỉ cười mỉm nhẹ, có em là đủ rồi, cần chi thêm ai nữa, ánh nắng gọi tên em, lòng anh gọi tên em.


Tác giả:Tịnh YThể loại:Ngôn Tình , Hài HướcTrạng thái:Đang cập nhậtTổng chương:3