Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

“Đây chính là đồ các người mang đến à?” Gã đàn ông cởi trần trong nhà bếp cầm trên tay bức tượng Quan Âm Bồ Tát xanh biếc. Chiếc tạp dề màu trắng dính dầu mỡ vàng đen, chẳng lấy làm sạch sẽ gì, gã đàn ông đầu đinh tuy đẹp trai nhưng mặt mày dữ tợn, mà bức tượng Quan Thế Âm trong tay hắn lại mỉm cười cầm hoa sen, chân đạp Phật tọa liên vân. Chất ngọc mượt mà, vì chủ nhân thường cầm trong tay thưởng thức nên bóng loáng lấp lánh dưới ánh đèn, chẳng hề ăn nhập với gã trai bặm trợn đang cầm nó.

Trương Minh được lão đại Vương gia quen biết từ nhỏ giới thiệu cho mối làm ăn này, nghe thấy câu hỏi của cái người không giống ông chủ mà giống xã hội đen kia, lòng vừa hối hận vừa sợ hãi, vội vàng gật đầu nói: “Vâng, đây chính là vật tổ truyền nhà mẹ tôi, đồ cổ mấy trăm năm, mang ra ngoài là bảo vật vô giá đấy ạ.” Vương Đại cũng gật đầu lia lịa: “Ông chủ Bì, hồi xưa nó được đặt thờ cúng trước Phật, nhuốm nhang đèn trăm năm, bao năm rồi mà chẳng mất nhân khí, đây là món đồ thích hợp nhất tôi tìm được theo yêu cầu của ngài!”

Ông chủ Bì để tượng Quan Âm dưới ánh sáng ngắm nghía một lượt, lông mày nhăn lại mãi chẳng thả lỏng ra. Lão Trương và lão Vương nơm nớp thấp thỏm, chỉ sợ hắn nói ra câu gì chẳng hay ho. “Ra giá đi.”