Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Môn Phái Của Chúng Ta Sớm Muộn Đổ

Tiểu sư thúc nhà ta luôn chạy loạn khắp nơi, mỹ danh viết du lịch thiên hạ, tu luyện đạo tâm, thế nhưng mọi người đều biết hắn muốn đi ra ngoài xem tuấn nam mỹ nữ. Nguyên văn của tiểu sư thúc là: “Người tu đạo là tu luyện vẻ đẹp, người phàm là vẻ đẹp tự nhiên, tự nhiên người phàm hơn một bậc.”. Ta cảm thấy được Tiểu sư thúc là ngứa da, cần sư phụ trị một chút, thế nhưng sư phụ đang bận tu luyện để đột phá, cho nên dặn dò ta và Đại sư huynh, Nhị sư huynh nhìn chằm chằm Tiểu sư thúc, không nên để cho Tiểu sư thúc khắp nơi trêu chọc nam nữ nhà lành.
Kỳ thực, ta cảm thấy không cần thiết phải trong coi vì Tiểu sư thúc cũng không cua được ai. “Vị công tử này, hôm nay khí trời tốt như vậy, không bằng chúng ta đi ngoại thành du lịch được không?” Tiểu sư thúc cười như một đóa hoa, phối hợp với tuyết lông ngỗng, càng tôn lên sắc hồng trên gương mặt của hắn. Công tử đang bọc trong áo khoác lông thú liền quăng dù chạy trối chết. Tiểu sư thúc mặc trường sam đơn bạc tại giữa trời tuyết cảm thán: ” Người phàm bây giờ thực sự là một điểm tình thú cũng không có.”. Mời các bạn cùng theo dõi những chuyển biến tiếp theo của truyện.
Tác giả:Sổ Tập Toán PhápThể loại:Đam Mỹ , Huyền Huyễn , Cổ Đại , Tiên Hiệp , Đoản VănThẻ:truyện tiên hiệp hàiTrạng thái:Trọn bộTổng chương:17