Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bệnh Chiếm Hữu

Thời Ôn đột nhiên tỉnh lại, trên trán đầy mồ hôi, cả người cũng không ngừng run rẩy. Cô ngồi dậy, cuộn tròn thân thể, mệt mỏi thở dốc. Vì cái gì cô lại trọng sinh vào ngày hôm sau, sau khi gặp thiếu niên khăn giấy kia? Thời Ôn thống khổ ôm lấy đầu. Nếu đời trước không phải do cô động lòng trắc ẩn, ở trong ngõ nhỏ đưa cho thiếu niên bị đánh bầm dập một xấp khăn giấy, sau này chắc cũng không xảy ra nhiều truyện như vậy...

Chị gái Thời Noãn sẽ không chết vì nhảy lầu, mẹ cô sẽ không vì tinh thần không ổn định mà cướp tay lái của ba Thời làm xe mất khống chế... Thời Ôn không biết ba mẹ mình có chết vì tai nạn xe cộ hay không, cô chỉ biết vừa tỉnh lại cô đã trọng sinh. Nhưng lại cố tình trở lại vào thời điểm sau hôm cô đưa khăn giấy cho thiếu niên kia. "Tiểu Ôn? Con tỉnh rồi sao? Dậy ăn cơm chiều thôi." Ngoài cửa truyền đến giọng nói ôn nhu của mẹ.

Thời Ôn đôi mắt chua xót, nhẹ giọng đáp: "Vâng, con sẽ ra ngay." Đơn giản ba phòng một sảnh, góc tường vài đường khe hở nứt toác, phác hoạ năm tháng. Không khí phòng ăn vô cùng hài hoà, mùi gỗ thoang thoảng cùng với ánh đèn dây tóc nhu hoà phát sáng, trên bàn ăn năm món mặn một món canh, đang toả nhiệt nghi ngút. Muỗng sứ va chạm với chén bát, phát ra tiếng vang thanh thuý.

Tác giả:Tùng LanThể loại:Ngôn Tình , Sủng , Trọng SinhThẻ:truyện trọng sinh cổ đại báo thùTrạng thái:Trọn bộTổng chương:147