Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Anh Vẫn Luôn Yêu Em

Tháng 10, tiết trời đã vào thu. Hề Gia tựa đầu bên cửa sổ. Mưa to như trút nước, trời đất như hợp làm một. "Gia Gia, mau uống thuốc nhân lúc còn nóng đi." Hề Gia quay đầu:"Bà ơi, bà nghỉ ngơi đi, cháu tự mình làm được mà." "Người trẻ tuổi các cháu làm sao mà biết sắc thuốc chứ." Bà đặt chén thuốc lên bàn, thuận thế vịn bàn ngồi xuống. Hề Gia trong tay còn cầm sách, đã đọc được không ít trang. Kẹp sách lại, cô thuận tay đặt trên ghế mây. Mới mấy chục giây mà trong phòng đã tràn ngập mùi thuốc Đông y.

"Ở đây có đường trắng, uống xong ăn hai muỗng vào sẽ không thấy đắng nữa". Bà mở hủ đựng đường, còn chuẩn bị một chiếc muỗng nhỏ. Hề Gia lần đầu tiên uống thuốc Đông y, bịt mũi lại khổ sở nuốt một hơi xuống bụng. Nói không đắng là giả, cũng không như tưởng tượng dễ dàng nuốt xuống. Mấy tháng gần đây cô đau đầu dữ dội, trí nhớ cũng giảm sút. Phàm là tất cả các bệnh viện có tiếng trong và ngoài nước đều đã đến khám thử, xong vẫn không thể chẩn đoán được là bệnh gì. Thư ký Lương của ba cô nói:"Hay là đi về quê tôi thử dùng thuốc Đông y xem sao, cứ đau như vậy cũng không hay." Trên núi có đủ các loại thảo dược, dùng nước trên núi để sắc thuốc.

Có thể có tác dụng. Coi như không chữa được tận gốc nhưng giảm bớt đau đớn cũng tốt. Cô buông hết tất cả mọi việc trong tay, chiều hôm qua vừa đến nơi này.

Tác giả:Mộng Tiêu NhịThể loại:Đô Thị , Ngôn Tình , Sủng , Điền VănThẻ:ngôn tình đô thịTrạng thái:Trọn bộTổng chương:124